Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 17: Chăn

Bất chấp cái ly rớt dưới giường, Chung Ý chạy nhanh đến kiểm tra rồi tự mình xuống giường.

Chăn trắng nhuốm ướt màu máu đỏ tươi, sắc mặt khập khiễng rồi tối sầm lại.

“……” Tuy rằng không nghiêm trọng nhưng hẳn là không ngủ được.

Hải Trường Vũ lau tóc rồi thay áo ngủ, sau đó tới tìm Chung Ý, không ngờ lại dọa tới cậu.

Nhặt cái ly dưới đất lên bàn, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đau đớn của Chung Ý đang nhìn vào chăn.

“Còn ngủ được nữa không?” Hải Trường Vũ hỏi.

Biết rõ cố hỏi! Chung Ý bĩu môi, có chút giận dỗi Hải Trường Vũ, lại có chút tự trách bản thân mình.

Hải Trường Vũ nhìn đồng hồ, nói:

“Đã hơi muộn rồi, nhưng phục vụ khách sạn hẳn là chưa nghỉ ngơi, anh gọi họ lấy cho em một bộ mới nhé?”

“Ai da, không cần.” Chung Ý có chút tự sa ngã, đêm nay bản thân thật ngu xuẩn.

Nhìn thấy dáng vẻ Chung Ý, tóc mái rũ xuống, lông mi cong cong nhấp nháy nhấp nháy, hai mắt nhắm lại. So với ngày thường nhiều thêm vài phần mềm mại cùng yếu ớt, Hải Trường Vũ càng thêm buồn cười nhưng cũng càng thêm đau lòng.

“Em đi tắm đi, sau đó sang bên anh ngủ, anh gọi người đưa chăn lên cho em.”

Chung Ý giương mắt nhìn Hải Trường Vũ vô cùng dịu dàng, trong lòng lại một lần nữa không khống chế được, trái tim đập thình thịch thình thịch tán loạn không ngừng. Nghĩ đến Hải Trường Vũ, đáy lòng lại toát ra sự vui mừng mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện.

Lỗ tai đỏ rực lên, Chung Ý hốt hoảng cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Sao lại thế này? Hải Trường Vũ gọi điện thoại cho phục vụ, lại phát hiện không có ai nhận máy cả.

Nhíu nhíu mày, Hải Trường Vũ nhẫn nại, lại gọi một lần nữa.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, sorry……”

Hải Trường Vũ nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, lại nhìn tấm chăn ẩm ướt, chau mày, khách sạn này không biết là do ai phụ trách quản lý mà phục vụ lại kém như này.

Đang nghĩ ngợi, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngưng lại, Chung Ý mở cửa đi ra.

Cậu mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng, để lộ ra da thịt mới vừa được dội qua nước ấm, làm cho làn da vốn trắng nõn của cậu có vẻ hồng lên, trên mặt cũng dính một chút phấn hồng, cả người lộ hồng, phấn phấn nộn nộn, thật giống thủy mật đào mê người.

Ánh mắt Hải Trường Vũ hơi đen lại, muốn xốc áo ngủ vướng víu lên, nhìn xem phong cảnh càng mê người phía dưới…… Thu vào trong tầm mắt thâm trầm, nói với Chung Ý:

“Đại sảnh không có người nhận điện thoại.” Bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Vậy làm sao bây giờ? Chăn cũng ướt hết cả rồi.”

“Không có việc gì cả, em đi bên kia ngủ đi, chỉ là chăn ướt thôi mà, gần đây thời tiết cũng không lạnh lắm, không sao cả, em ngủ đi.” Hải Trường Vũ đưa Chung Ý sang bên phòng mình, ngồi vào trên giường.

“Em có thể ngủ, anh ở đây cũng có thể ngủ.” Chung Ý quật cường nhìn về phía anh, đây là do chính anh làm ướt, để tự mình ngủ vậy.

“Được rồi, mau nghỉ ngơi đi cho sớm.” Hải Trường Vũ cố ý xem nhẹ lời Chung Ý nói, xoay người đi về phòng Chung Ý.

Chung Ý ở trong phòng Hải Trường Vũ một lát, cảm thấy rất băn khoăn nên lại đứng dậy đi sang nhìn anh.

Hai người đêm nay cứ ra ra vào vào, hoàn toàn dựa vào hai gian không có cửa phòng.

Hải Trường Vũ tìm được một cái máy sấy, muốn thử xem có thể sấy khô chăn được hay không, lại nhìn thấy Chung Ý đi vào.

“Sao em vẫn còn chưa ngủ?”

“Nếu không thì, hay là đừng đổi nữa.” Chung Ý đứng ở bên trong cánh cửa, nhìn Hải Trường Vũ, lại nhìn máy sấy trong tay anh, nghi hoặc càng lớn thêm.

“Cái này à, chỉ là muốn thử một chút xem có thể dùng nó làm khô chăn được hay không thôi.” Hải Trường Vũ nhấc máy sấy trong tay lên.

Ý kiến hay đấy! Chung Ý nhìn về phía Hải Trường Vũ, giữ lấy một mặt chăn nói: “Tôi với anh cùng nhau sấy đi.” Nói xong cúi đầu tìm phần chăn bị ướt.

Hải Trường Vũ không nói thêm gì nữa, yên lặng lấy máy sấy đến, bắt đầu nhắm ngay chỗ chăn Chung Ý vừa tìm được mà sấy.

Nhìn người trước mắt đang cúi đầu, mái tóc đen dán vào nhau, phần cổ trắng yếu ớt lộ ra, không ngừng câu dẫn người ta cắn lấy một miếng, vậy mà tay vẫn cứ ngoan ngoãn giơ phần chăn ướt lên.

Hải Trường Vũ thổi thổi, đem hồn mình thiếu chút nữa cũng thổi vào luôn.

“Cảm thấy sao rồi.” Qua một hồi lâu, Chung Ý duỗi tay sờ sờ chăn.

“Hả?” Hải Trường Vũ hoàn hồn, cũng duỗi tay sờ lên nơi Chung Ý vừa mới sờ qua.

“Ừ, nếu không sai lắm thì hẳn là không thành vấn đề rồi.” Hải Trường Vũ cầm máy sấy vào phòng tắm cất đi.

“Anh ngủ ở đây, em về ngủ đi.”

“Được.” Hải Trường Vũ đầy mặt đều là ta muốn ngủ bên Chung Ý, cậu không cùng anh tranh cãi vấn đề này nữa, xoay người trở về phòng mình.

Màn đêm sớm đã lặng lẽ buông xuống, ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu sớm đã nghỉ, chợ đêm phồn hoa cũng đã tan, một ngày mệt mỏi, Hải Trường Vũ tắt đèn nằm trên giường.

Phát hiện bên Chung Ý cũng đã tắt đèn, sột sột soạt soạt truyền đến cọ chăn, chỉ lát sau, bên kia đã không còn động tĩnh gì nữa.

Hẳn là cậu đã ngủ rồi.

Hải Trường Vũ không ngủ được, trong đầu đều là Chung Ý, nghĩ đến đôi tay trắng nõn của cậu,nghĩ đến đôi môi mềm mại không thôi, còn có eo thon chân dài……

Được rồi, thế này thì hoàn toàn không tài nào mà ngủ cho được.

“Choang.” Một tiếng động vang lên, hình như bên phòng Chung Ý có thứ gì bị rơi.

Hải Trường Vũ nghe được thanh âm kia, tưởng rằng Chung Ý bị ngã nên nhanh chóng đứng dậy vào phòng cậu.

Chung Ý đang ngủ say, hô hấp chậm rãi, lâu dài bằng phẳng, thân mình lúc lên lúc xuống, Hải Trường Vũ nhìn lên tủ ở đầu giường mới loáng thoáng thấy một quyển sách.

Thì ra là rơi thư, Hải Trường Vũ khom lưng nhặt thư lên, lại trong một dây đứng dậy kia mà ngây ngẩn cả người.

Bức màn dường như không có nhiều tác dụng lắm, ánh trăng nghịch ngợm theo khe hở lọt vào, trộm chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của người thanh niên điềm tĩnh, cùng với hô hấp, cánh mũi nhỏ cũng lên lên xuống xuống.

Động tác lấy thư của Hải Trường Vũ lập tức dừng lại, nhìn nét mặt khi ngủ của cậu, cầm lòng không đặng mà duỗi tay khảy khảy tóc mái cậu, ngón tay thon dài trượt theo dáng mặt nhợt nhạt.

Cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, Chung Ý nhíu mày trừu trừu cái mũi, tay không duỗi lên, chỉ vô ý thức giật giật ngón tay rồi lại ngủ tiếp.

Nhìn hành động đáng yêu này của cậu, Hải Trường Vũ như thể bị ma xui quỷ khiến, duỗi tay chống ở mép giường, đi xuống tới eo, hôn một nụ hôn thật nhẹ trên môi cậu, nụ hôn ấy mang theo quý trọng cùng tình yêu.

Chung Ý không biết được người trước mặt này đã yêu cậu biết nhường nào.

Chờ khi quay lại trong phòng, Hải Trường Vũ cảm thấy cảm giác mềm ấm trên môi không tan đi, thơm thơm ngọt ngọt vương trên môi anh. Nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, vì hành động không đứng đắn của mình mà hối hận khôn nguôi, trong mắt cũng ánh lên chút xúc cảm.

Anh muốn nhanh lên, nhanh lên để đuổi theo cậu, quang minh chính đại mà có được cậu.

Chung Ý nặng nề tiến vào mộng đẹp, giấc mộng này, thơm ngọt mà lại tốt đẹp vô cùng. Cậu mơ thấy mình biến thành một viên trân châu nho nhỏ, viên trân châu to bên cạnh đều đã bị người ta cầm đi, chỉ còn lại có mình cậu canh giữ bờ cát rộng lớn cùng với đại dương mênh mông vô bờ.

Phải đến khi nào mới có người nguyện ý cần cậu đây.

Sau đó không lâu, có một người tiến tới, đem viên trân châu nho nhỏ là cậu nâng trong tay, trân quý lại thành kính.