Lạc Băng Hà đang đọc sách.
Điều này rất bất thường.
Hắn thường xuyên là người lao ra chém củi thay vì ngồi xuống làm mấy vụ cầm kì thi họa giả vờ thanh cao gì đó. Minh chứng có thể nhìn cuộc sống hằng ngày của hắn hồi còn ở Thanh Tĩnh Phong.
Được rồi, này một phần lớn vẫn là do bị người bắt nạt nhưng Lạc Băng Hà chính mình đúng là bạo lực trước đầu óc thiệt.
Nói chung Lạc Băng Hà đang đọc sách trong khi hắn vốn muốn đi tra tấn sư tôn thân ái là một hành vi cực kì rớt thiết lập.
Nhưng mấy cuốn sách này không phải phàm sách. Chúng chính là trời giáng sách!
Một cách nào đó chồng sách này né qua cảm giác linh mẫn của kẻ có tu vi đỉnh thế giới như hắn, trực tiếp từ phía trên cộp một phát vào đầu.
Càng kì quái là Lạc Băng Hà thân mang thiên ma huyết vốn có khả năng hồi phục đỉnh cấp mà đầu nãy giờ vẫn còn sưng.
Lúc đó Lạc Băng Hà nghĩ gì nhỉ? À, Dù sao thì còn rất dài thời gian để khiến Thẩm Thanh Thu trả giá về những việc mình đã làm, từ từ đến cũng không sao.
Vì thế Lạc Băng Hà hiện đang núp trong góc xó xỉnh nào đó, một mình đọc sách.
Hắn nhấc lên quyển đánh số 1, quyết định làm học sinh ngoan và không bắt đầu từ cuốn cuối cùng để đề phòng thiếu sót thông tin mà đưa đến hậu quả. Dù sao đây không phải phàm sách, chơi bậy không được. (tức là nếu không phải phàm sách thì ngươi sẽ chơi bậy?)
Cuốn số 1 có tên [Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ].
Đây là thể loại gì tên sách?
Lạc Băng Hà tâm tình táo bạo nhưng bên ngoài vững vàng lật sách, sau vài trang thì phát hiện nhân vật chính là… mình.
Bây giờ tên sách có vẻ hợp lý rồi.
Tuy đọc nhân sinh của mình theo góc nhìn của mình không có gì thú vị nhưng sau vụ để lộ mẹ ruột của hắn không phải vứt bỏ hắn mà là bị người ám toán, cha hắn không phải không muốn hắn mà là bị đè dưới núi, liền tồn tại của hắn đều không biết…
Lạc Băng Hà cảm thấy một tầng bình chướng nhỏ vỡ tan, linh khí vận chuyển suôn sẻ hơn, ma khí cũng bớt sôi động. Liền tiếng gọi của Tâm Ma kiếm đều trở nên nhạt dễ dàng xem nhẹ.
Trước kia khi biết mình là tiên ma hỗn huyết thì Lạc Băng Hà từng nghĩ mình là bị ghét bỏ và ném sông. Có lẽ mẫu thân là người bị ma tộc cưỡиɠ ɧϊếp gì đó, tâm từ bi không nỡ xóa thai nhưng hận ý lại ngăn cản tiếp tục nuôi dưỡng.
Nhưng này hóa ra là mẹ hắn yêu hắn, còn cha thì cần xem xét thêm.
Tra con trai – Lạc Băng Hà tỏ vẻ tàn dư thân tín của ông cha này còn đang khởi nghĩa chống lại chính quyền của hắn tại ma giới đâu, thả ra không phải càng loạn sao.
Nói chung đọc cái này có dùng, coi chừng sau đó còn sẽ miêu tả nội tâm của những người thân cận hắn.
Lạc Băng Hà quyết chí tiếp tục đọc.
Ôn lại một hồi tuổi thơ trước khi dưỡng mẫu mất, lại tiến đến khoảng thời gian lưu lạc trước khi đến Thương Khung Tông.
Đọc đến khúc sư tôn vì lý do gì mà anh minh thần võ chọn mình làm đệ tử…
Lạc Băng Hà: Ta bị ghét bỏ liền vì này? Vì Thẩm Thanh Thu muốn chứng minh cho Liễu Thanh Ca thấy “người có thiên phú chưa chắc đã có thể thành tài”?
Hồi đó Lạc Băng Hà còn tưởng Thẩm Thanh Thu giữa bầy người liền chọn trúng mình hắn liền cho rằng mình là đặc thù khiến người coi trọng.
Nhưng liền này?
Sư tôn so tưởng tượng của hắn càng thêm rác rưởi.
Sau đó là thời kì làm đệ tử Thanh Tĩnh Phong…
Bây giờ nhìn lại thủ đoạn ức hϊếp của các vị “sư huynh” có chút tầm thường và trẻ con. Nói thật nếu không phải Lạc Băng Hà bị hại làm mất ngọc quan âm do dưỡng mẫu tặng thì hắn còn không đến mức thù sâu đến vậy.
Nhưng bỏ qua vụ này một bên, dùng phương pháp đọc ra hành vi của Anh Anh làm Lạc Băng Hà có chút nghi ngờ nàng liệu có phải giả ngây ngốc, thực chất là một bụng tâm kế chơi đùa các vị đồng môn quanh quanh.
Tất nhiên tuy hành vi của nàng gây đến châm ngòi thổi gió kết quả nhưng Lạc Băng Hà biết nàng chỉ là nội tâm đơn thuần, làm việc không nghĩ hậu quả mà thôi.
Cốt truyện tiếp theo không có nhiều phập phồng, liền là ra ngoài làm nhiệm vụ, mãi cho đến ngày Sa Hoa Linh chọn ngày trong tông môn cơ bản không có người canh giữ tấn công. Bây giờ ngẫm lại thông tin là do Thượng Thanh Hoa tuồn ra đi.
Đọc đến khúc Thẩm Thanh Thu dùng điểm thủ đoạn mới thắng được đối thủ mà hồi đó hắn đều đủ lực đánh bại, Lạc Băng Hà không khỏi cười mỉa. Hồi nhỏ hắn phải mắt lé thế nào mới tôn kính tên nhân tra này.
Một đoạn thời gian được sơ lược bằng vài từ mang qua, đến Tiên Minh Đại hội. Hồi đó không hiểu, bây giờ nhìn lại trong thi đấu toàn là thứ đồ gì? Hồi đó hắn một đường giải cứu giống như là n người, đều lớn tuổi hơn hắn.
Đoạn bị đẩy xuống Vực Thẳm Vô Gian suýt làm hắn tâm thần thất thủ bị Tâm Ma Kiếm chui chỗ trống, may là hắn ổn định nhanh nên không có vấn đề gì.
Tháng ngày lăn lộn tìm đường sống dưới đáy vực, gặp mặt các màu mĩ nhân, xây dựng thế lực, thống nhất Ma Giới. Năm năm sau trở lại phàm giới được nhận vào Huyễn Hoa Cung, cùng Lão Tông Chủ tính kế khiến Thẩm Thanh Thu thân bại danh liệt, tiện thể thông cáo tội ác của Thẩm Thanh Thu đối với Thu gia, giúp người yêu trả thù.
Lạc Băng Hà đọc đến khúc mình các màu tra tấn Thẩm Thanh Thu, cảm thấy vui sướиɠ vô cùng, tỏ vẻ tương lai mình nhất định mình còn phải làm còn hơn thế này nữa. Dù cho nhìn miêu tả thì có vẻ hơi khó khăn.
Nhìn đến đây thì Lạc Băng Hà cũng hiểu được đoạn tiếp theo hẳn là viết về tương lai.
Không hổ là không phải phàm sách!
Có chút tò mò tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cũng có chút do dự sợ biết rồi thì sau đó sẽ không thú vị. Nhưng tò mò vẫn chiến thắng, Lạc Băng Hà vẫn tiếp tục đọc.
Nhạc Thanh Nguyên vì Thẩm Thanh Thu mà tự nguyện bước vào bẫy rập?
Lạc Băng Hà biết vị chưởng môn này vẫn luôn đối với Thẩm
Thanh Thu dung túng nhưng không nghĩ đến tận mức này.
Thẩm Thanh Thu thế mà vì nhìn thấy Huyền Túc kiếm liền tinh thần tan vỡ? Hắn không phải căm thù Nhạc Thanh Nguyên sao?
Lạc Băng Hà không hề nhận ra mình ẩn ẩn có cảm giác ghen tị.
Sau đó cuốn sách có chút nhạt, chính đạo duy nhất người có thực lực là Nhạc Thanh Nguyên đã chết, Lạc Băng Hà dễ như trở bàn tay nhất thống thiên hạ, tiện thể hoàn thành kế hoạch sát nhập tam giới.
Các cuộc gặp gỡ các loại mĩ nữ kết cục luôn là papapa, đã thế tác giả bút lực cùi ghẻ, viết H cứ như là tân thủ còn trinh không hiểu nghệ thuật lên giường.
Lạc Băng Hà thật sâu cảm thấy bị bôi nhọ. Kĩ thuật trên giường của hắn nào có cấp thấp như vậy!
À, ngoài ra Lão Cung Chủ có vẻ từng muốn dâʍ ɭσạи mẹ hắn, và do hắn nhìn tương tự nên cũng muốn dâʍ ɭσạи hắn, nể tình thầy trò nên nhận vào Huyễn Hoa Cung chỉ là trò đùa. Nếu không phải do thực lực của Lạc Băng Hà mạnh, lại miễn nhiễm độc tố thì có lẽ đã bị làm cấm luyến.
Hết truyện!
Lạc Băng Hà đọc xong cảm thấy có chút bức xúc, nhất là nhìn thấy có nhiều phần cốt truyện giới thiệu các màu nhân vật nhưng không có một lần nữa xuất hiện, các loại vụ án nhưng không có lời giải, và hắn đến cuối cùng vẫn tôn kính gọi Lão Cung Chủ là sư phụ mà không nhìn thấu ý đồ dơ bẩn của của lão già cặn bã này.
A, sư tôn gì đó đều là giống loài cặn bã, may là Mộng Ma không có ý đồ bất lợi với Lạc Băng Hà.
Xem ra Thẩm Thanh Thu phải chuẩn bị nghênh đón bạn cùng chịu tra tấn rồi đây.
Lạc Băng Hà tính làm ngay và luôn nhưng nghĩ lại chờ mình nhất thống thiên hạ rồi tính sổ cũng không muộn, với lại chồng sách vẫn còn đây.
Cuốn số một là góc nhìn của hắn, vậy…
Sau khi kiểm tra thì các cuốn với các kiểu góc nhìn, Lạc Băng Hà có chút táy máy tay chân khi thấy cuốn cuối cùng là góc nhìn của Thẩm Thanh Thu nhưng cưỡng ép bản thân bình tĩnh, gương mẫu nhặt lên cuốn thứ hai.
Đây không phải phàm sách, vẫn không cần bậy bạ, huống chi từ từ tới, cuối cùng cũng sẽ đọc đến.