Trọng Sinh Ta Là Em Trai Đường Tam

Chương 12: thần tượng một thời

_____________Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện_____________

Đại sư đang ở trong phòng mình xem sách, Tiểu Tam, Tiểu Dạ đã về nhà, trong lòng hắn trống rỗng. Ở cùng một năm thời gian, mặc dù ngoài miệng hắn không nói, nhưng cảm tình trong lòng đối với hai đứa nhỏ này lại đang không ngừng sâu thêm.

Thẳng đến sáng nay trong khi Tam Dạ đi, hắn còn do dự có muốn hay không tới thăm nhà bọn hắn. Cuối cùng Đại sư vẫn còn phủ quyết ý nghĩ của mình. Nguyên nhân có rất nhiều, thậm chí ngay cả chính hắn cũng nói không rõ ràng lắm.

"Cộc Cộc" lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Tam Dạ, căn bản sẽ không có người tới nơi này của hắn.

Mời vào - Đại sư đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi đến. Hắn mặc một thân đơn giản màu xám trường bào, mái tóc đen rối loạn phi tán tại trên vai, trên khuôn mặt già nua có khắc đầy tang thương, một đôi mắt hồn trọc tựa hồ đã tới những năm tháng cuối cùng của cuộc sống, cùng ngoại mạo mới khoảng năm mươi tuổi của hắn có chút không tương xứng.

Chào ngài, Đại sư -Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.

Không biết tại sao, khi người này trong khi vừa bước vào cửa, toàn thân Đại sư đều hạ ý thức khẩn trương lên, ngay cả hồn lực cũng không tự giác được trải rộng toàn thân.

Ngươi là? - Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư toát ra vài phần nghi hoặc.

Người áo xám nhàn nhạt nói:

- Nói ra, chúng ta hẳn là có hai mươi năm không gặp rồi. Với bộ dáng đồϊ ҍạϊ của ta hiện nay, cũng khó trách ngươi không nhận ra ta. Ta gọi là Đường Hạo.

Đường Hạo? - Vẻ mặt luôn luôn cứng ngắc không dao động của Đại sư chợt đại biến, đồng tử ở hai mắt cơ hồ là trong nháy mắt tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt này, hai tay chộp vào bàn làm việc, ngón tay đã biến thành màu trắng xanh:

- Ngươi, ngươi là Hạo ...

Đường Hạo phất phất tay, ngăn cản Đại sư, lạnh lùng nói:

- Xưng hào của quá khứ không cần nhắc lại nữa. Năm đó, chúng ta cũng tính có duyên gặp mặt vài lần, người khác có lẽ sẽ nghĩ ngươi chỉ là người điên, nhưng ta lại biết, ngươi là một người chấp nhất.

Tâm tình của Đại sư dần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt cứng ngắc bỗng thoáng nhúc nhích:

- Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên chính là cha của Tiểu Tam với Tiểu Dạ. Bọn chúng đã về nhà rồi, tại sao ngươi còn ở chỗ này?

Đường Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Đúng là bởi vì chúng về nhà rồi, ta mới có thể ở chỗ này. Ta biết, ngươi thu hai đứa nó làm đồ đệ. Làm cha, ta nên sớm tới gặp ngươi. Ta phải đi rồi, duy nhất lo lắng cũng chỉ có chúng, cho nên, ta hy vọng mang Tiểu Tam với Tiểu Dạ phó thác cho ngươi.

Ngươi phải đi? Đi đâu? Bọn hắn chính là nhi tử của ngươi. - Đại sư gắt gao nhìn Đường Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén.

Bộ dáng của Đường Hạo vẫn một bộ lạnh lùng như trước:

- Chúng cũng là đồ đệ của ngươi. Ta phải đi, có rất nhiều sự việc phải đi làm. Hai đứa nó đi theo ta sẽ không có được vui vẻ. Ta không có yêu cầu gì khác, cuộc đời của bọn hắn, do bọn hắn tự mình lựa chọn. Mười năm, ta đã rời đi thế giới này mười năm, bây giờ chúng đã lớn lên, có một số việc, ta cần phải đi làm.

Đại sư hít một hơi sâu:

- Ta không biết trên người ngươi đã phát sinh cái gì, nhưng là, ta nhìn ra được, Tiểu Tam, Tiểu Dạ đối với ngươi thập phần quyến luyến, ngươi không biết là cứ như vậy rời đi, đối với hai đứa nhỏ mà nói là quá tàn nhẫn sao?

Đường Hạo nhàn nhạt nói:

- Chúng đã tự mình quyết định đi một con đường không tầm thường, cùng ở một chỗ với ta mới là tàn nhẫn với chúng. Được rồi, những gì muốn nói ta đã nói xong, bất luận lúc nào, xin nhớ kỹ, hai đứa nó là nhi tử của ta.

Cửa phòng đóng lại, thân ảnh cao lớn của Đường Hạo đã biến mất. Nhìn cửa phòng, Đại sư đứng ở nơi đó cả nửa ngày cũng không có động tác gì.

Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trầm tư khó hiểu, khóe miệng toát ra một tia cười khổ:

- Không nghĩ tới, thần tượng của ta đã biến thành bộ dáng này.

_____________________________

Mặt trời hạ xuống phía tây, hai thân ảnh nhỏ bé đang ngồi còn một đứng phía đằng sau không xa, bọn họ mặc đồng dạng quần áo, cứ như vậy lẳng lặng mà ngắm mặt trời lặn.

Những tia sáng còn sót lại của mặt trời mang theo màu đỏ nhạt rơi lên trên người bọn họ, phảng phất làm cho trên thân thể bọn hắn khắc một vòng màu vàng đỏ. Không ai khác, đây là 3 người Tiểu Vũ, Tiểu Tam với Tiểu Dạ.

Tiểu Tam khẽ mở miệng:

- Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi vì luôn bên cạnh bọn ta.

Tiểu Vũ cười một tiếng:

- Đừng u ám như thế, cha ngươi có lẽ bận việc rồi sẽ quay về thôi với lại còn có Tiểu Dạ nữa mà.

Tiểu Tam quay sang Tiểu Dạ chỉ thấy hắn trầm ngâm nhìn vào hư không, cười buồn:

- Đúng, ta còn có Tiểu Dạ nhưng bọn ta mất mẹ từ nhỏ, chỉ còn cha là trưởng bối, nhà 3 người giờ chỉ còn 2, sao gọi là nhà?

Vậy để ta làm người nhà bọn ngươi - Tiểu Vũ cười nói.

Tiểu Tam ngỡ ngàng, nắm lấy cổ tay Tiểu Vũ, nói:

- Ngươi có thể hay không, trở thành...

Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Dạ không biết từ lúc nào ngồi cạnh hai người họ mở miệng:

- Trở thành muội muội bọn ta...

Tiểu Tam với Tiểu Vũ ngạc nhiên, quay qua chỗ Tiểu Dạ ngồi. Dạ, hắn đang ... cười, nói không ngoa Tiểu Dạ cười lên thực sự rất đẹp, hắn rất ít cười nhưng không phải là vì hắn lãnh đạm mà do người ngoài không xứng nhìn thấy nụ cười của hắn. Dạ từ bé đến lớn chỉ cười với người thân, còn với người ngoài đều trưng bộ mặt Băng sơn tổng tài với cái khí chất Ngươi dám tới gần ta cho hàn khí vây cóng chết ngươi. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Dạ chấp nhận Tiểu Vũ là người nhà

Tiểu Tam thất thần một chút rồi cười:

- Nhà bọn ta nghèo không có gì cho ngươi chỉ cho ngươi một lời hứa Vĩnh viễn sẽ chăm sóc ngươi, bảo hộ ngươi, dù cho việc gì xảy ra ngươi vẫn là em gái bọn ta.

Khóe mắt Tiểu Vũ chợt ngấn lệ:

- Vậy nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn gϊếŧ ta, những người đó hai ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?

Tiểu Tam với Dạ mỉm cười như tâm linh tương thông mà nói:

- Vậy xin mời bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta đi.

Nước mắt trào ra, Tiểu Vũ khóc, run run nói:

- Dạ ca

- Tam ca.

Tiểu Tam cười, nói:

- Vậy đi đến đây cùng bọn ta.

_______Trên núi_______

Tiểu Tam lấy tụ tiễn trên tay, Tiểu Dạ đem bộ kunai mà hắn rảnh rồi chế tác theo cái kiểu đeo quanh hông ra đưa cho Tiểu Vũ, đồng thanh:

- Chào mừng ngươi, muội muội.

Đây là thứ gì? - Tiểu Vũ hỏi

Đây là ám khí, sát thương cao, đeo ở tay làm đồ trang trí để ngụy trang cũng không tồi - Nói xong Tiểu Tam dùng tụ tiễn bắn tới con muỗi, cánh muỗi bị hắn bắn trúng ghim vào vách đá. Tiểu Vũ trầm trồ

Cái này ta chỉ rảnh rỗi làm ra có tính sát thương cũng tạm đủ phòng vệ, không phải dùng thì ngươi cứ lấy dây luồn vào đeo quanh hông cho đẹp cũng được - Tiểu Dạ tiện tay cầm lấy cái kunai phi tới chỗ hàng cây, khoảng vài chục cái cây gãy, chim chóc bay toán loạn. Tiểu Vũ như bị ngưng trệ, cái này mà phòng vệ thì cái nào lôi ra tấn công được, Tiểu Tam cũng không ngoại lệ, hắn biết, Tiểu Dạ thông minh nhưng mà chế tạo ra loại ám khí mới cũng mạnh quá đi.

Sau khi đơ một hồi trời cũng đã tối, Tiểu Tam nhìn lên trời thầm nghĩ. Cha yên tâm đi, ta với Dạ sẽ cố gắng tu luyện, trở thành một người nam nhân chính thức. Một ngày nào đó, bọn ta sẽ thành niềm kiêu hãnh của người. Tiểu Dạ cũng suy nghĩ không khác Tiểu Tam hắn muốn bản thân trở nên cường đại, cường đại nhất đủ sức để không ai có thể trói buộc được hắn và người nhà hắn.

Nhìn vào hư không, lòng Tiểu Tam trở nên kiên định. Đường môn, ta đã rời đi sáu năm, nhưng ta vĩnh viễn đều là người của Đường môn, tại Đấu La đại lục này, ta nhất định sẽ mang hết thảy của Đường môn phát dương quang đại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đm mệt vãi, tao bùng đây

Đánh máy mỏi cmn cả tay