Hôm chủ nhật, sau khi dùng cơm tối, Quý Ôn Dương đề nghị đi xem phim.
Cách nhà không xa có một rạp chiếu phim, ở tầng trên cùng của trung tâm thương mại.
Vừa hay khoảng thời gian này có vài bộ phim hay được chiếu, là phim trước đây Khương Từ vẫn luôn nói với hắn muốn đi xem.
Trong lòng Khương Từ có tâm sự, có điều cũng không từ chối.
Là phim trong nước, nhận được nhiều đánh giá tốt, nhưng Khương Từ cũng không xem vào.
Trong lòng cô rất loạn, không rõ rốt cuộc người đàn ông muốn làm gì, hai ngày nay cô đã chuẩn bị tâm lý không ít, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ít nhất ở ngoài mặt không nhìn ra được manh mối gì.
Từ rạp chiếu phim đi ra, Quý Ôn Dương đi mua trà sữa, Khương Từ đứng ở chỗ không xa đợi hắn.
Xung quanh đều là học sinh, trẻ trung lại phấn chấn, khi Quý Ôn Dương cầm trà sữa qua, trước mặt Khương Từ có một cậu thanh niên đẹp trai cao gầy, nụ cười ngại ngùng hỏi số của Khương Từ.
Sắc mặt Quý Ôn Dương trầm xuống, trực tiếp đi về phía Khương Từ, gọi: "A Từ."
Khương Từ nhận trà sữa từ trong tay hắn, cười cười với cậu đẹp trai: "Có lẽ không tiện! Đây là chồng tôi."
Cậu thanh niên đẹp trai nhìn chằm chằm nụ cười của Khương Từ, có hơi bất ngờ: "A? Nhưng nhìn chị không giống như đã kết hôn."
Thấy cậu ta nhìn Khương Từ như vậy, Quý Ôn Dương thấy không vui, bàn tay lớn giữ ở eo Khương Từ, cúi đầu hôn một cái lên môi hồng của cô, quay mặt nhìn thanh niên trước mặt, mùi thuốc súng nồng đậm.
Cậu thanh niên bị hắn nhìn như vậy, gương mặt tuấn tú đỏ lên không ít, ý thức được không ổn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đi trước đây!"
Khương Từ nhìn cậu đẹp trai đi xa, giãy dụa chui ra từ trong lòng hắn, chỉ cảm thấy chán ghét.
Cô không biết hắn như thế này có phải là tiêu chuẩn kép không.
Hắn lên giường với bạn thân của cô, lại tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với cô.
Hình như phát giác được cảm xúc của cô, Quý Ôn Dương cúi đầu, nâng cằm cô lên, môi mỏng hôn lên trán cô: "Tức giận rồi?"
Khương Từ chau mày, vô thức muốn đẩy hắn ra, nhưng vẫn ép ý niệm trong đầu xuống, chầm chậm lắc đầu: "Không có, chúng ta về nhà chưa?"
Quý Ôn Dương ngây ra vài giây, thấp giọng "ừ" một tiếng.
Đi ra từ trung tâm thương mại, đầu óc Khương Từ có hơi choáng váng, cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn cốc trà sữa đã uống một nửa trong tay, hình như nghĩ đến điều gì đó.
Cô mím môi, nắm lấy cánh tay người đàn ông, giọng nói bất lực: "Ông xã, em buồn ngủ quá! Muốn ngủ quá đi!"
Quý Ôn Dương thấy dáng vẻ này của cô, liền biết thuốc ngủ đã có tác dụng, lập tức thở phào một hơi, ôm lên eo cô.
Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu cô: "A Từ, ngoan, kiên trì một chút, chúng ta về nhà rồi ngủ!"
"Không muốn... Buồn ngủ quá, em không kiên trì được nữa!" Khương Từ dựa vào lòng hắn, nheo mắt, dáng vẻ sắp ngủ mất.
Ngoài mặt Quý Ôn Dương vui vẻ, dỗ dành cô: "Được, vậy chúng ta đến khách sạn gần đây ở một đêm."
Khương Từ mơ mơ màng màng ừ một tiếng, để mặc Quý Ôn Dương đưa mình đến một khách sạn gần đó.
Sau khi thuê phòng, Khương Từ nằm lên giường lớn mềm mại, ngủ say không tỉnh, Quý Ôn Dương nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, cúi đầu hôn lên môi cô: "A Từ, đừng trách anh, anh là vì tốt cho chúng ta, anh sẽ tốt với em. A Từ, ông xã yêu em..."
Nói xong, Quý Ôn Dương đắp chăn cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa, nhìn chằm chằm cô một lúc, lúc này mới rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Khương Từ vốn dĩ đang ngủ say, hàng lông mi khẽ run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Cô có hơi buồn ngủ, nhưng cô mới uống vài ngụm, liều thuốc không nhiều, không đến nỗi mê man bất tỉnh.
Cô nhìn về phía cửa, trong lòng trầm xuống.
Tuy đã biết Phương Tư Tư và hắn làm cùng nhau, chỉ cần lúc này nghĩ đến hắn sẽ về nhà, làʍ t̠ìиɦ với người phụ nữ khác trên chiếc giường thuộc về bọn họ, cô lại cảm thấy ghê tởm.
Là cô làm không đủ tốt sao? Tại sao, tại sao lại làm cùng người bạn tốt nhất của cô?
Tại sao lại phản bội cô?
Khương Từ vùng vẫy trong lòng một hồi, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng "tít" của thẻ cảm ứng.
Cô tưởng rằng Quý Ôn Dương quay lại, lập tức nhắm mắt lại.