Thỏa Tình

Chương 8:

Đợi người đàn ông làm xong rồi, Khương Từ đã mệt đến nỗi muốn ngất đi.

Nằm trên giường một lúc, Khương Từ cảm thấy che mắt trên mặt mình bị tháo xuống, sau khi thích ứng với ánh sáng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông.

Cô vươn tay ôm lấy cổ hắn, mặt nhỏ thân thiết cọ lên l*иg ngực hắn, mềm mại gọi: "Ông xã."

Cơ thể Quý Ôn Dương cứng lại, yết hầu chuyển động: "A Từ, ông xã đưa em đi tắm."

"Được." Khương Từ gật gật đầu, ôm lấy cổ người đàn ông.

Trong bồn tắm đã xả đủ nước, Quý Ôn Dương ôm Khương Từ vào, cởi nội y tình thú trên người cô xuống mới để cô vào trong bồn tắm.

Trên người cô toàn là vết tích bị đàn ông ngược đãi, hai ngực trắng nõn đầy đặn đâu đâu cũng là vết hôn vết tay xen kẽ, làn da cô trắng, hơi nhéo một cái thôi là đã để lại vết, có điều cũng chỉ là nghiêm trọng ở bên ngoài.

Quý Ôn Dương nhẫn nại quỳ bên bồn tắm, rửa sạch cơ thể cho cô, bàn tay lớn sờ vào giữa hai chân cô, tách hai chân của cô ra.

Cúi đầu nhìn huyệt non bị thao sưng của cô, người đàn ông bắn quá nhiều vào bên trong, cửa huyệt còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa.

Hắn hít sâu một hơi, đưa hai ngón tay ra, chui vào trong huyệt non của cô, nhẫn nại móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra.

Chỉ là bắn vào quá nhiều, phần lớn đều bắn vào tử ©υиɠ, hắn tốn rất nhiều công sức mới rửa sạch sẽ được.

Nhìn Khương Từ lại nhịn không được phát tiết một lần nữa trong tay hắn, sắc mặt hắn có hơi trầm xuống: "Dâʍ đãиɠ thật!"

Hắn tức bản thân, vì một chút chức vụ để lãnh đạo đến thao vợ mình, cũng tức cô, ngay cả ai thao cô cô cũng không phân biệt được, còn ở dưới thân người đàn ông khác bị thao phóng đãng như vậy.

Khương Từ hoàn hồn lại từ trong dư âm của cao trào, thấy ánh mắt đấu tranh của người đàn ông, lo lắng hỏi: "Ông xã, anh sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói của cô, Quý Ôn Dương bình tĩnh lại, sờ sờ gương mặt cô: "Không có gì, nghĩ đến một số chuyện trong công việc thôi."

"Ồ!" Khương Từ gật gật đầu, không truy hỏi thêm, suy cho cùng chuyện công việc của hắn cô không hiểu.

Tắm xong, Quý Ôn Dương ôn Khương Từ đi ra ngoài, mặc váy ngủ lên cho cô, lại đi thay ga giường, mới ôm cô nằm lên giường.

Khương Từ ngoan ngoãn dựa vào l*иg ngực người đàn ông, khi cô sắp ngủ mất thì nghe thấy người đàn ông sau lưng nỉ non hỏi.

"A Từ, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ tha thứ cho anh không?"

Khương Từ ngây ra, quay người lại trong lòng người đàn ông, ngẩng đầu hôn lên môi mỏng của hắn: "Vậy phải xem anh làm chuyện gì, A Dương, em cũng từng nói, nếu như anh yêu người khác, vậy chúng ta ly hôn trong hòa bình, sau này không ai nợ ai. Nhưng nếu như anh nɠɵạı ŧìиɧ, em sẽ đội cho anh rất nhiều cái mũ xanh, cái giá anh tuyệt đối không trả được!"

Cô ngừng lại, hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc nói: "Anh biết đấy, trên đời này em không thể tha thứ được nhất chính là phản bội, cho dù em yêu anh đến đâu, nếu như anh phản bội em, vậy em sẽ không lưu luyến một chút nào nữa."

Giọng điệu của cô nghiêm túc, làm lòng Quý Ôn Dương nặng nề, giơ tay ra ôm chặt cô hơn.

Cúi đầu hôn lên trán cô: "Được rồi, A Từ, anh chỉ tiện mồm hỏi thôi, em nghĩ về hướng nào vậy? Ông xã yêu em, sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến em."

Khương Từ ngước mắt nhìn gương mặt anh tú của người đàn ông, mím môi, trong lòng có hơi bất an: "Vậy anh phải nói được làm được."

"Ừm, A Từ, ông xã sẽ tốt với em, nếu như không ngoài dự liệu, khoảng thời gian này anh sẽ được thăng chức, đợi anh ổn định rồi, chúng ta lại sinh con, chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc." Ánh mắt Quý Ôn Dương dịu dàng nhìn cô.

Đợi chuyện này quyết định rồi, hắn ở trong công ty cũng sẽ có chút quyền lực, Khương Từ vẫn là bông hoa mềm mại của hắn, hắn sẽ bồi thường cho cô gấp bội.

Nghe người đàn ông nhắc đến con, trên mặt Khương Từ có hơi nóng lên, gật gật đầu, ôm cổ người đàn ông, chỉ là không chạm đến chiếc dây chuyền đó nữa.

Cô không khỏi nghi ngờ chau mày, vừa nãy khi làm, rõ ràng cô sờ được vòng cổ trên cổ người đàn ông, ngón tay còn quấn ở đó chơi một lúc, phía dưới hình như có mặt hình chữ thập, lúc này sao lại không có nữa?

Ngày thường cũng không thấy hắn đeo những đồ như vòng cổ.

Khương Từ không khỏi chau mày mảnh lại, ngẩng đầu hỏi hắn: "Ông xã, vòng cổ của anh đâu?"

Quý Ôn Dương cúi đầu khẽ ngửi ngửi trên tóc cô, tùy tiện trả lời: "Anh làm gì có vòng cổ? Em cũng không phải là không biết, ông xã em không thích đeo mấy thứ đồ đó!"

"..." Nghi ngờ trong lòng Khương Từ càng lớn hơn.

Cô rất xác định sờ được vòng cổ trên cổ người đàn ông, lẽ nào là ảo giác của cô?