Thần niệm Tần Đình khẽ động, trước mắt hiện ra một cái chuông lớn!
Quanh thân chuông vẽ đạo văn rậm rạp, có ảnh long phi vũ. Hiển nhiên là một pháp bảo cực kì cường đại!
"Trấn Long Bảo Chung!"
Ngón tay Tần Đình gảy nhẹ, tiếng chuông chấn động, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, sóng âm lan ra mắt thường cũng có thể thấy được.
Tu sĩ đứng giữa không trung chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, pháp lực trong cơ
thể tán loạn, thân hình bất ổn, liên tiếp rơi xuống.
Không chỉ những tán tu kia như thế, đại trận của ba đại thánh địa lập tức tan rã, các đệ tử bị chấn đến tai mắt mũi miệng đều đổ máu, đồng loạt rơi từ trên cao xuống.
Đại trận của ba đại thánh địa vốn đang ngạo nghễ, đã gϊếŧ chết không biết bao nhiêu cường giả, uy lực cực lớn, cho đến nay vẫn chưa bị phá vỡ, không ngờ Tần Đình chỉ lấy một đạo pháp bảo, tuỳ tiện xuất chiêu đã phá được toà đại trận này.
Đám đệ tử chân truyền Giao Minh Châu cũng không ngăn cản nổi, tai ù như sấm, mắt nổi đom đóm, cảm thấy buồn nôn!
Trong lòng hoảng hốt! Thậm chí bọn họ còn chưa giao thủ chính diện với Tần Đình đã tan tác như thế. Trong lòng tuyệt vọng, đạo tâm suýt nữa thì bất ổn!
Trong lúc nhất thời, giữa không trung cũng chỉ còn lại Tần Đình cố gắng khống chế công kích, giúp cho đệ tử hai phái Huyền Thiên Tông và Càn Nguyên Tông hoàn hảo không tổn hại chút nào.
Chúng đệ tử Huyền Thiên Tông thấy Tần Đình đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó, thần sắc hưng phấn, đồng loạt bái nói: "Sư huynh uy vũ!"
Đám người Càn Nguyên Tông chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, một đám đệ tử đều cảm thấy may mắn trong lòng vì trước đó không xuất thủ, nếu không kết cục lúc này cũng sẽ giống như Triều Thánh Tông, Cổ Thần Cung, Tinh Nguyệt Giáo kia!
Mộ Thanh Di nhìn phong thái tuyệt thế của Tần Đình cũng có chút thất thần.
Giờ khắc này, Tần Đình chính là mặt trời chói mắt nhất giữa trời đất, có khí độ
làm lòng người dao động.
Nàng yếu ớt thở dài: "Đi thôi."
Rồi khẽ gật đầu với Tần Đình, biểu thị cảm tạ.
Mộ Thanh Di dẫn đầu đám đệ tử Càn Nguyên Tông tiến về Thiên Điện bên cạnh, ý tứ
là chủ động từ bỏ Hỏa Vân thần thụ!
Tần Đình đã thả bọn họ một ngựa, nếu còn muốn tranh đấu với Tần Đình, không thể
nghi ngờ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Tần Đình đến trước mặt thần thụ, vung tay lên, Hỏa Vân thần thụ bay vào trong thần phủ của Tần Đình, bị Tần Đình thu đi.
Chúng đệ tử Huyền Thiên Tông hưng phấn, đều bái nói: "Chúc mừng sư huynh thu được bảo vật!"
Đám người còn lại nhìn thấy Hỏa Vân thần thụ đã bị thu phục, cũng đều chui vào Thiên Điện khác tiếp tục tầm bảo.
"Đi thôi, địa cung này rất lớn, Thiên Điện khác nhất định cũng có bảo vật!"
"Không sai! Chúng ta nhanh đi tìm một phen!"
. . .
Lúc này đệ tử ba đại thánh địa cũng đã khôi phục lại, thấy thần thụ đã bị Tần Đình thu lấy, không dám có chút dị động nào, đều quay đầu tiến về Thiên Điện khác tìm kiếm.
Các đệ tử Huyền Thiên Tông tập hợp lại, chờ Tần Đình chỉ thị.
Thần niệm của Tần Đình khẽ động, Hỏa Vân quả của Hỏa Vân thần thụ bên trong Thần Phủ xuất hiện trước mi tâm hắn, rồi bay đến trên tay các vị đệ tử.
Tần Đình nói: "Các ngươi cầm quả này nhanh chóng rời khỏi địa cung, hành trình sau đó các ngươi không cần tham dự."
Trong lòng Tần Đình biết, lần này là Địa Hoàng Huyền Hỏa xuất thế, đằng sau đó nhất định sẽ là một trận huyết chiến, thực lực của những đệ tử này không mạnh, không làm nên chuyện lớn gì, đi tiếp chỉ sợ sẽ xuất hiện thương vong.
Chúng đệ tử ngẩn ngơ, không ngờ Tần Đình lại phân Hỏa Vân quả cho bọn họ, cũng nghe thấy Tần Đình bảo bọn họ lui ra ngoài, bọn họ biết Tần Đình là đang lo lắng cho an nguy của bọn họ.
Trong lòng vô cùng cảm kích, đồng thời cũng âm thầm thề, nhất định phải tu luyện thật tốt, sau này mới có năng lực trợ giúp Tần Đình.
Từ Hạo rưng rưng nói: "Tần sư huynh. . . Chúng ta sẽ không phụ kỳ vọng của Tần sư huynh, ngày sau nguyện ra sức trâu ngựa vì sư huynh!"
Chúng đệ tử còn lại cũng đồng loạt bái nói: "Ngày sau nguyện ra sức trâu ngựa vì sư huynh!"
Tần Đình khẽ gật đầu, chờ sau khi những đệ tử này ra ngoài liền quay đầu bay về
phía một Thiên Điện, Nhϊếp U, Liễu trưởng lão vội vàng đuổi theo.
Bay đến Thiên Điện này, đám Tần Đình mới phát hiện địa cung này to lớn nhường nào, Thiên Điện nối tiếp Thiên Điện, bốn phương thông suốt như là mê cung.
Không ít tán tu đã lục tung Thiên Điện này, không ít người bởi vì tranh đoạt đan dược tâm pháp mà chém gϊếŧ lẫn nhau, toàn bộ địa cung giống như một cái Tu La tràng!
Nhóm Tần Đình xem không lọt mắt những đan dược tâm pháp này, liền tiếp tục đi tiếp.
Mà mọi người nhìn thấy Tần Đình thì đều câm như hến, nhanh chóng nhượng bộ, sợ
chậm chạp sẽ chọc tới Tần Đình.
Hai ngày sau. . .
Không biết đã bay qua bao nhiêu Thiên Điện, nhóm Tần Đình vẫn còn chưa đi hết địa cung, đến cùng địa cung này to lớn cỡ nào!
Đột nhiên, Tần Đình nghe thấy trong một Thiên Điện truyền đến thanh âm chém gϊếŧ.
Trong đó, có thanh âm một nữ tử!
Ánh mắt Tần Đình tụ lại, là giọng của Mộ Thanh Di.
. . .
Trong một Thiên Điện.
Đám người Càn Nguyên Tông có thể nói là cực kì thê thảm, phần lớn đệ tử đã bị
trọng thương nằm trên mặt đất, đám đệ tử còn lại đang miễn cưỡng đứng thì trên người cũng có vết thương.
Trước mặt bọn hắn, Mộ Thanh Di đang chiến đấu với một Yêu thú cự Hổ lông đỏ như
lửa!
Theo khí tức thì yêu thú kia đã tu thành thần thông đỉnh phong, mà bản thân yêu thú này là yêu thú hệ hỏa, chiến đấu trong địa cung này có thể nói là như cá gặp nước, khí thế tăng thêm mấy phần.
Sắc mặt Mộ Thanh Di vô cùng ngưng trọng, yêu thú trước mặt đột nhiên lao ra, trong nháy mắt đã khiến cho chúng đệ tử Càn Nguyên Tông không phòng bị chút nào bị tử thương thảm trọng!
Hiện giờ chỉ còn nàng nỗ lực chèo chống, nàng muốn thôi động thần phù nhưng yêu thú tấn công dồn dập, nàng không rảnh để ra tay!
Nàng chỉ là Cảnh giới Thần Luân, còn không thể thôi động pháp bảo, Yêu thú cự Hổ
kia lại cực kì xảo trá, vừa bắt đầu đã đánh trọng thương cường giả thần thông đỉnh phong bảo hộ nàng.
Các đệ tử còn lại phần lớn là Cảnh giới Thần Luân, sao có thể địch lại yêu thú này?
Hiện giờ pháp lực của nàng đã sắp khô kiệt, trong lòng nàng tuyệt vọng, chẳng lẽ
hôm nay sẽ chết ở đây sao?
Khí thế của Yêu thú cự Hổ tăng lên, đột nhiên phun ra một đoàn hỏa diễm mang theo khí tức hủy thiên diệt địa đập vào mặt!
Đám đệ tử Càn Nguyên Tông kinh hô: "Cẩn thận!"
"Mộ sư tỷ!"
"Đừng!"
Mộ Thanh Di không còn chút pháp lực nào để ngăn cản, đang muốn nhắm mắt chờ
chết.
Bỗng nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một thân ảnh. Quần áo lay động, khí thế như
biển, như là Thiên Thần!
Là Tần Đình!