Sáng chủ nhật êm điềm lại đến, cậu mở đôi mắt một cách mệt nhọc. Đêm qua do mê vẽ, nên cậu đã không nằm xuống giường ngủ mà ngồi ngủ trên ghế, giờ cả người cậu đau nhức vô cùng. Hữu Đông đi đến phòng tắm gần đó, cậu vệ sinh cá nhân xong thì thay một bộ quần áo đơn giản để làm công việc nhổ cỏ mà hắn giao.
" Hôm nay là chủ nhật rồi nên mình phải đi nhổ cỏ nhỉ? "
Cậu thở dài, chưa gì mà cậu đã thấy cực nhọc rồi, thể chất của Hữu Đông từ trước đến giờ không mấy được khoẻ mạnh như người ta nên mấy việc nặng thì cậu rất rất e ngại.
" Em đội nón lên đi cho bớt nắng"
Chị hầu gái chăm sóc săn vườn đi đến, chị ấy vui vẻ đưa một chiếc nón có vành cho cậu. Hữu Đông mừng rỡ nhận lấy, cậu cùng chị ta ra sân trước nhổ cỏ.
" Em là beta hả? "
" Dạ không, em là Omega ạ. Do là Omega lặn nên mùi hương của em chỉ nồng khi đến kỳ phát tình thôi "
Cậu ngượng ngùng nói, chị ấy gật gật đầu như hiểu ra nguyên nhân. Cả hai chỉ trò chuyện vài câu rồi lại tiếp tục nhổ cỏ. Nắng trưa trên bầu trời dần gắt hơn, vẻ mệt mỏi của cậu lộ rõ ra, chị hầu gái nhìn thấy thì lo lắng.
" Em nghỉ ngơi một chút đi! "
" Dạ "
Hữu Đông nhanh chạy đến hàng ghế trắng. Cậu cởi chiếc nón xuống, tay lau lau mồ hồi trên trán. Cơn gió mát mẻ thổi qua xào xạc, một bóng dáng lộng lẫy đi chậm rãi đến hướng của cậu, cậu trai đó có một mùi hương rất đậm đặc. Vẻ ngoài sáng chói của cậu ta khiến cho Hữu Đông đứng hình.
" Chào cậu! Cậu cho tôi hỏi là ngài D có ở đây không? "
Cậu trai đó khẽ mĩm cười, tất cả cử chỉ điều ưu nhã đến lôi cuốn. Nhìn thấy người này cậu cảm nhận được sự khác biệt của hai người, cậu ta hào quang bao nhiêu thì Hữu Đông giản dị bấy nhiêu.
" Cậu gì ơi? "
Cậu trai đó quơ quơ tay trước mặt cậu. Hữu Đông lúc này mới hoàn hồn lại.
" À-dạ! Ngài ấy bây giờ chắc đang ở công ty "
Nghe đến việc hắn đang ở công ty thì cậu trai đó hiện chút thất vọng. Cậu ta vén nhẹ lại sợi tóc bay của mình, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cậu. Hữu Đông có chút xấu hổ đứng bật dậy, cậu sợ cả người mình sẽ làm bẩn cậu ta.
" Sao vậy? Ngồi tâm sự với tôi một chút không được sao? "
Cậu ta cười nhạt. Cậu lắc lắc đầu cố gắng giải thích
" Không phải đâu ạ. Chỉ là tôi phải tiếp tục làm công việc của mình rồi "
Hữu Đông nhanh chóng chạy đi, cậu vừa chạy vừa rơi vào hỗn loạn. Một suy nghĩ tự ti đã len lỏi vào tâm trí của cậu.
" Cậu ấy thật đẹp. . . Nếu mình đẹp được như vậy thì tốt biết mấy "
Cậu ngồi xuống nhỏ cỏ, bàn tay còn sưng đỏ cố gắng nhổ từng cọng cỏ đầy khó khăn. Ánh mắt của cậu lộ rõ vẻ đượm buồn, cậu thở dài chán nản.
" Sao vậy? "
" Dạ? Dạ không có gì "
Cậu cười gượng để tránh sự dò hỏi của chị ấy. Một lúc sau, điện thoại trong túi cậu đột nhiên reo lên, hiển thị trên màn hình là tên Từ Hậu, cậu nhanh chóng nhấn vào nút chấp nhận.
" Em nghe ạ! "
" Hôm trước em có hẹn anh đó nhớ không? Bây giờ anh nên ở đâu đợi em đây? "
Giọng nói dịu dàng pha chút trêu ghẹo của Từ Hậu đã giúp Hữu Đông bình ổn hơn.
" Anh biết quán cafe ở gần trường trung học C không ạ? Có gì anh đến đó trước rồi em sẽ đến ngây "
" Vâng! Anh đợi em "
Cậu tắt máy, quay lại nhìn chị hầu gái với ánh mắt khó xử. Chị ấy thở dài, vẻ mặt như hiểu ý của Hữu Đông.
" Được rồi, được rồi. Em đi chơi đi nhớ là về sớm một tý đó "
" Dạ!!!! "
Cậu chạy vụt lên phòng để thay quần áo. Hữu Đông tìm tìm một hồi cũng chỉ mặc cái áo thun trắng tay dài và một chiếc quần jeans màu xám xanh. Cậu đội chiếc mũ lên để che nắng và tức tốc chạy đi đến bến xe bus. Sau hơn 30 phút, cuối cùng Hữu Đông đã đến được quán cafe ấy, cậu nhanh chân chạy vào. Cả mặt cũng đỏ lên vì gấp rút. Từ Hậu ngồi ở bàn cuối vẫy vẫy tay gọi cậu
" Anh ở đây!!! "
Nhìn thấy anh, cậu cười tươi đi đến, nụ cười nở hoa khiến cho trái tim anh bỗng bồi hồi.
" Ôi mẹ ơi! Mệt mỏi hôm nay của mình điều tan biến hết rồi "
Hữu Đông ngồi xuống ghế, cậu thở phào nhẹ nhõm vì được nghỉ ngơi. Từ Hậu nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đó thì không khỏi phì cười.
" Em muốn uống gì để anh gọi cho "
" Dạ cho em một ly sữa dâu ạ "
Từ Hậu vẫy tay gọi phục vụ và chọn sữa dâu cho cậu. Sau vài phút, ly sữa dâu đã được đặt trên bàn, cậu vui vẻ uống một ngụm. Anh chóng tay lên cằm, ánh mắt dịu hiền nhìn cậu
" Em bảo có chuyện muốn nhờ anh giúp đúng không? Em cứ nói đi anh sẽ cố gắng hết sức "
" Dạ là. . anh có thể giúp em điều tra về một vụ tai nạn cách đây rất lâu, được không? "
Cậu gục mặt xuống, hai tay siết chặt vào nhau. Nhìn thấy sự bất ổn trên gương mặt của Hữu Đông, anh ngây lập tức chắc nịch đáp.
" Được. Em có nhớ cụ thể ngày tháng hay không? Biển số xe và cả khu vực bị tai nạn nữa "
Cậu hít mạnh một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh để kể tường tận mọi chuyện cho Từ Hậu nghe.
" Vụ tai nạn đó vào 10 năm trước. Ngày xx tháng xx năm 22XX, bộ não nhân tạo của hệ thống camera đường F và nó không có hình ảnh ghi lại biển số xe của người gây tai nạn. Cái em nhớ duy nhất chỉ có một điều đó là chiếc xe ấy đã phóng sai lề đường khiến cho ba em mất lái. Người gây tai nạn đó cũng đã không hề quay lại giúp đỡ "
Tay cậu lại gãi mạnh vào miệng vết thương, Từ Hậu nhìn thấy hai tay của Hữu Đông đang để ở bên dưới và có cử động rất lạ nên ta đã chồm tới chạm tay lên vai cậu để cậu có thể bình tĩnh hơn.
" Hãy cố gắng bình tĩnh nào! "
Anh ta toả ra một ít pheromone để cậu bình tâm lại, ngửi được mùi hương thơm dịu cậu cũng đã ngừng việc gãi vào miệng vết thương đang loét kia.
" Xin lỗi, xin lỗi. Em-em . . . "
Cậu quơ quơ tay để cố gắng giải thích. Từ Hậu chỉ cười trừ, gương mặt ân cần của anh phần nào giúp cậu giảm bớt lo lắng.
" Anh sẽ cố gắng hết sức để điều tra về biển số đã gây tai nạn cho ba mẹ em. Đổi lại sau này Hữu Đông phải dạy anh vẽ đó "
Anh cười tươi tắn. Cậu ngại ngùng gãi gãi phía sau tóc.
" Dạ. . . Dạ được ạ "
" Từ Hậu thật dịu dàng, anh ấy chắc chắn là một người tốt "
Cậu cười đáp lại anh. Họ trò chuyện với nhau về thứ này và về cái nọ, tất cả mọi cử chỉ, lời nói thân mật của hai người điều bị Nhị Nhị nhìn thấy. Cậu ta lẵng lặng gọi đến cho ai đó.