Hạ Phong rời khỏi văn phòng, hắn đi lên xe và chạy thẳng đến quán bar của Vũ Vinh. Hắn bước vào trong với vẻ mặt chán ngất. Hạ Phong đảo mắt nhìn xung quanh, toàn là những omega đang thèm thuồng hắn. Bọn họ nhìn hắn với ánh mắt ham muốn mãnh liệt vô cùng, hắn đã quen với điều ấy từ lâu rồi bởi trong cái thành phố này Alpha trội luôn là mục tiêu mà tất cả omega nhắm đến.
" Hướng này thưa ngài! "
Một phục vụ nam lịch sự đi đến, anh ta cúi người chào hắn và đi trước. Đến một căn phòng có cảnh cửa lấp lánh đề chữ VIP, người phục vụ đó cúi chào hắn và rời đi.
Hạ Phong mở cửa bước vào, bên trong có rất nhiều omega từ nam cho đến nữ. Bọn họ kẻ đứng người ngồi, mỗi người một vẻ khác nhau, điểm chung của họ là luôn hướng mắt đến nhìn Hạ Phong.
" Cuối cùng Ngài D cũng chịu đến rồi. Dạo gần đây ngài bỏ luôn Vũ Vinh đáng thương"
" Gớm "
Hắn tiến đến hàng ghế sofa, ngồi xuống. Các omega bắt đầu tiến tới ngồi bên cạnh vuốt ve lòng ngực của hắn, Vũ Vinh cầm ly rượu vang lên, miệng chậc lưỡi.
" Chậc! Đây không phải là quà của cậu đâu. Tôi sẽ cho cậu một thứ còn ngon hơn mấy omega ở đây nhiều "
" Đâu? Để tôi xem đồ ngon của cậu là ngon đến cỡ nào "
Hắn nhếch mép, tay lắc lư ly rượu. Ánh mắt mong chờ nhìn ra cửa. Cánh cửa dần dần được mở ra, một bóng dáng lộng lẫy bước vào, gương mặt đó nhỏ nhắn, đôi mắt tròn trong trẻo có màu xanh nhạt. Mái tóc xoăn có chút vàng pha lẫn màu trắng như ánh nắng sáng của bình minh, tổng thể gương mặt na ná Hữu Đông và hiển nhiên cậu trai omega này nổi bật hơn gấp mấy lần so với các omega bình thường ở đây.
" Đây là Lữ Linh, bạn của tôi ở Mỹ. Cậu ấy là một omega trội, về tổng thể thì chắc là gu của cậu nhỉ? "
Vũ Vinh nhìn Hạ Phong đầy tự hào. Hắn tựa người vào ghế, mắt nhìn cậu ta đầy thăm dò.
" Để xem cái lỗ nhỏ đó làm được gì đã "
Hắn nhún vai. Cậu trai tiến đến gần chỗ hắn, hai chiếc bông tai lấp lánh khẽ đung đưa tô điểm cho gương mặt cậu ta thêm phần hấp dẫn.
" Làm liền bây giờ thì không được đâu, người ta mới đến đây nên mệt lắm. Hay là ngài D cho em ở nhờ vài hôm để du lịch đi, rồi em sẽ ăn thằng nhỏ của ngài bù lại tiền thuê phòng "
Cậu ta bạo dạng trèo lên người hắn. Ánh mắt tuy hướng nhìn Hạ Phong nhưng vẫn lén lén ngó qua nhìn Vũ Vinh vài giây. Hắn cười tươi, phía dưới cảm thấy rất hưng phấn vì bộ mặt của cậu ta khá giống Hữu Đông nhưng cái nết thì dâʍ đãиɠ hơn rất nhiều.
" Cách ăn mặc, điệu bộ của cả hai không hề giống nhau, một người thì lộng lẫy, một người thì đơn giản. Nhưng được cái là nét đẹp lại có chút tương đồng, điều làm người ta hứng thú "
Bất chợt hắn giật mình một cái, hắn không hiểu sao hắn lại nhớ đến cậu và lại đi so sánh người khác với cậu nữa.
" Mình điên rồi sao? Mắc gì nghĩ đến cậu ta chứ? Miếng thịt ngon hơn đang ở trước mặt đây mà "
Hắn trấn an bản thân, nhanh chóng đồng ý với cậu ta.
" Được "
Hắn mạnh bạo tiến tới mυ'ŧ lấy môi cậu ta. Lữ Linh không ngại đáp lại chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn, Hạ Phong choàng tay qua eo cậu ta, cậu ta choàng lại lên cổ hắn. Vũ Vinh im lặng không nói gì, hai đường chân mày chau lại mang một chút khó chịu. Một vài phút sau, anh ta dở giọng oán trách.
" Hai người có thể ra chổ khác không? "
Hạ Phong nghe lời chê của bạn mình, hắn dừng nụ hôn lại. Tay xoa xoa nhẹ bờ mông của Lữ Linh, âm thanh gợϊ ȶìиᏂ cất lên.
" Cái mông tròn này đợi ngày mai rồi đến nhé! Bây giờ ta phải về cho người dọn phòng đây "
Lữ Linh cười ma mị, cậu ta rời khỏi người hắn. Hạ Phong đứng lên, hắn chỉnh lại cà vạt.
" Ủa? Sao về sớm vậy? "
" Bồi dưỡng thể lực thôi "
Hắn vẫy tay rồi đi mất. Bên trong căn phòng chỉ còn lại Lữ Linh và Vũ Vinh, cậu ta nhìn anh với mắt sắc sảo, mùi hương pheromone quyến rũ toả ra chút ít.
" Anh thấy ổn với việc em ở với người bạn này của anh à? "
" Hửm? Đó chẳng phải là điều em muốn sao? Ở đâu em cũng cố chấp làʍ t̠ìиɦ với bạn của tôi mà, tôi giới thiệu trước cho em đỡ phải tìm, cũng đỡ phải lãng phí sức khoẻ "
Vũ Vinh mỉa mai trả lời. Lữ Linh cười nhạt đầy khinh miệt, cậu ta rời khỏi căn phòng với sự hờn giận. Vũ Vinh vẫn vậy, anh ta thản nhiên tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian dâʍ ɖu͙© của mình.
_________________
Hạ Phong đi đến xe, hắn ta ngồi vào ghế. Chiếc xe hơi trắng dần dần trở về biệt thự, hắn bước vào cổng, ngây lập tức ra hiệu cho quản gia đi đến. Ông ấy cúi người lịch sự như đang nghe lời hắn dặn dò.
" Gọi nó xuống đây! "
" Dạ "
Ông đi lên phòng của Hữu Đông, vừa mở cửa ra, ông như bị mùi hương pheromone của cậu dồn ép, may mắn ông là một omega nên không bị ảnh hưởng đến tìиɧ ɖu͙©. Hữu Đông vẫn chuyên tâm vẽ nên không mấy để ý có người vào, ông đi đến vỗ nhẹ vào vai cậu, lúc này hồn của cậu mới trở lại xác.
" Có chuyện gì vậy ạ? Chú vào khi nào vậy? "
Cậu lo lắng đứng bật dậy, ông dùng khăn tay bịt mũi lại.
" Ngài D gọi cháu xuống sảnh. À-mà cháu uống thuốc này vào đi, nếu để cho mùi hương này nồng nặc như vậy thì ngài ấy sẽ trách phạt đấy "
Ông đưa cho cậu một viên thuốc ức chế khẩn cấp. Hữu Đông nhận lấy thuốc và uống, cậu mĩm cười đáng yêu.
" Cháu cảm ơn ông! "
Cậu bước xuống sảnh cùng ông. Bên dưới là Hạ Phong đang ngồi trên sofa một cách thoải moái, biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng từ ngày hôm đó cho đến bây giờ.
Hữu Đông đi đến gần hắn, cậu định ngồi xuống sofa đối diện hắn thì ngây lập tức nhận được cái lườm đầy sát khí.
" Tao đã ra lệnh cho mày ngồi chưa? "
Cậu gục khuôn mặt xuống, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.
" Dạ chưa ạ! "
Hạ Phong không đáp lại, hắn chỉ tiến tới rót trà vào ly, hắn cầm ly trà lên nhẹ nhàng thổi thổi. Cậu vẫn đứng yên chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
" Từ nay mày không cần làm cơm trưa nữa đâu, công việc mới của mày là nhổ cỏ ở ngoài sân vườn và phòng hiện tại mày cũng không được phép ở nữa. Thứ thấp kém như mày nên xuống nhà kho mà ngủ "
Cậu siết chặt hai tay, đôi mắt đượm chút buồn. Cậu bây giờ còn không đáng để ngủ một nơi bình thường mà chỉ có thể đến phòng kho tối tăm và lạnh lẽo. Thấy Hữu Đông im lặng như vậy hắn lại điên lên hất ly trà vào người cậu, may là nước lần này không nóng như lần trước, nó chỉ ấm ấm nên cậu không bị bỏng.
" Mày bị câm hả? "
" Dạ em đã hiểu thưa ngài! Em sẽ lên phòng. . thu xếp lại ngây ạ "
Cậu rời đi, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh cho đến khi cậu bước vào phòng. Hữu Đông siết chặt tay để kìm nén cảm xúc, môi nhỏ mím lại, lần này cậu không khóc. Chỉ có điều, trên gương mặt cậu hiện rõ sự đau thương.
Ông quản gia thở dài, ông thầm lặng đi thu xếp phụ cậu. Sau vài phút, việc thu xếp cũng xong xuôi, cậu đi xuống nhà kho tối mù. Nhìn thấy bóng đen, Hữu Đông có chút sợ, cậu không dám bước vào mà chỉ đứng ngoài cửa rụt rè. Chị hầu gái hôm nọ dạy cậu nấu ăn đi đến, cô cầm trên tay là cây đèn có hệ thống điều chỉnh loại mới.
" Đây là? "
" Khi nãy chị có nghe ngài D nói rằng em sẽ ngủ ở nhà kho nên chị đã lén lén chạy đi lấy đèn cho đó. Như vậy là không tối nữa nên em đừng sợ nha, chị ngủ ở tầng trên, có gì em đi lên sẽ gặp chị á "
Cô dịu dàng đưa cái đèn cho cậu, Hữu Đông mĩm cười rạng ngời. Ít nhất ở nơi này cậu cũng được người hầu yêu quý vì tính cách tốt bụng của mình, cậu nhận lấy cây đèn bằng hai tay.
" Em cảm ơn chị! "
Cậu vẫy tay tạm biệt chị ấy, Hữu Đông bước vào căng phòng lạnh giá. Nơi này xung quanh toàn là vật dụng linh tinh, đồ đặc điều đóng bụi trong rất lâu không sử dụng. Cậu nhìn thấy, chỉ biết thở dài
" Đành chịu vậy! "
Cậu trải chiếc chăn của mình ra và bắt đầu dọn lại mọi thứ. Đồ đặt học tập được cậu sắp xếp gọn gàng một nơi, dụng cụ vẽ và thuốc thì được cậu cất giữ cẩn thận hơn. Sau khi hoàn tất, Hữu Đông nằm xuống, đôi mắt nhắm chặt lại nhưng tiếc là cậu không thể vào giấc được. Đôi mắt xanh xám mơ hồ nhìn trần nhà tối om, nhìn một lúc cậu lại bật dậy.
" Chắc mình nên vẽ một chút "
Cậu kéo chiếc đèn xích lại gần, sau đó cậu lấy quyển A4 và cây bút chì mà hắn tặng. Nhìn cây bút ấy lúc nào cũng mĩm cười, Hữu Đông thở điều điều, đôi mắt cậu nhắm lại, những suy nghĩ về hương pheromone của hắn lại chạy qua tâm trí cậu trong vô thức.
" Mùi hương mát mẻ của ngài giống một cơn gió mùa hè, cơn gió thổi qua một cây đại thụ nên vương chút dịu dàng, nó còn thổi qua lớp lông của một con sói nên có chút hoang tàn. . . Hương vị khiến người ta có chút sợ cũng có chút si mê "
Đôi tay quắn đầy băng gạt y tế của Hữu Đông nhanh chóng phát hoạ vào trang giấy, một con sói nằm trên cây đã được cậu vẽ ra trong tưởng tượng. Đôi mắt cậu tập trung đến chả buồn chớp mắt lấy một cái.
" Sau này nhất định sẽ vẽ anh trong trang giấy trắng. . ."