Miêu Ly mở cửa hít một hơi thật sâu cảm nhận sự yên bình ở xung quanh. Tiết trời mùa Thu mát mẻ, dù đã hơn sáu giờ tối nhưng vẫn còn rất sáng sủa.
Trái tim Miêu Ly vẫn còn đập thình thịch chưa bình tĩnh nổi. Cô vẫn không dám tin sự thật là mình đã sống lại. Miêu Ly lại đưa tay đặt lên trái tim cảm nhận rồi khẽ mỉm cười đi tới con phố bán đồ ăn đêm.
Trên khắp các ngõ ngách, tiếng trẻ con nô đùa xen lẫn tiếng tivi và tiếng người lớn hát karaoke, những âm thanh náo nhiệt của dự sống. Chưa bao giờ cô cảm thấy yêu sự ồn ào này đến thế!
Hàng tháng cha Hùng vẫn gửi vào thẻ cho Miêu Ly hai mươi triệu. Số tiền này vẫn luôn ở trong thẻ mấy năm nay cô chưa từng tiêu đến. Phần vì khi Miêu Ly ở trong liên đoàn mọi sinh hoạt của cô đã có huấn luyện viên lo cho chu đáo, nên không mấy khi phải đi ra ngoài mua thêm gì.
Mặt khác thì đa số thời gian của cô là dành cho luyện tập và thi đấu, mà những lúc đó quần áo mặc trên người đều là loại thiết kế riêng, đảm bảo độ bền, thoải mái. Chỉ trừ quần áo mặc ở nhà và vài bộ đồ lúc đi làm nhiệm vụ của đội đặc vụ là được cô mua bằng lương của mình, mà chỗ lương ấy cô còn chưa bao giờ tiêu hết.
Kiểm kê qua trong đầu, số tiền cô có được bây giờ và khoản tiền trong thẻ cha Hùng cho, cô có thể mua được rất nhiều đồ để tích trữ. Nghĩ tới đây, Miêu Ly yên tâm bắt đầu tính toán những công việc mình cần phải làm. Mà thôi, trước hết phải đi ăn một bữa thật no đã.
Cô vừa rẽ vào quán phở bò, chị chủ quán đã mắt chữ o mồm chữ a nhìn cô. Mãi cho tới lúc cô đi rồi vẫn còn ngơ ngác như vừa thấy một dị nhân bước ra từ bộ phim kinh dị nào đó.
Phải một lúc lâu sau, chị ta mới lấy lại được giọng nói của mình, túm áo thằng nhân viên bưng bê thì thào: “Mày nói lại cho chị xem, con bé xinh đẹp như tiên nữ đó nó vừa ăn mấy bát?”
“Chị ạ, mười lăm phút ăn hết năm bát phở, ba đĩa quẩy, một đĩa dưa chuột.”
Nói xong cậu thanh niên bưng bê lôi điện thoại ra chụp vội bóng lưng của kẻ đầu xỏ đang ung dung đi ra tới cửa quán và hiện trạng của cái bàn ăn, rồi đăng lên mạng xã hội: Cô bé xinh đẹp, em xứng đáng được gọi là chiến binh, mười lăm phút, năm bát phở, ba đĩa quẩy và một đĩa dưa chuột!!! [Ảnh], [Ảnh].
Chỉ trong nháy mắt bài viết đã được vài trăm like, cùng vô số chia sẻ, ngoài những bình luận thán phục, không thể tin, còn có những icon chảy nước dãi:
- Nhìn đi, ăn như vậy mà sao dáng người đẹp thế!
- Ôi mẹ ơi, cái bóng lưng xinh đẹp kia!
- Dáng người kia chắc chắn là rất xinh đẹp.
- Kể ra thì ăn như vậy mình cũng ăn được, chỉ có điều cô bé kia xinh quá đi mất, hóng, hóng…
- …
Sau khi được chủ bài viết trả lời rằng: “Đúng là cô ấy rất xinh đẹp!” Thì trên mạng lại bùng nổ một làn sóng mới, mang tên: “Truy tìm người đẹp,” “truy tìm mỹ nhân thực…” Và làn sóng đó vẫn còn đang tiếp tục bị đẩy lên cao hơn.
Trong khi đó ở một nơi khác, người nào đấy vẫn không hề hay biết rằng mình đã vô tình trở thành chủ nhân của hot seach “người đẹp bí ẩn” được yêu thích nhất ở trên mạng xã hội.
Lúc này Miêu Ly đang ở trong cửa hàng quần áo điên cuồng mua sắm. Nếu có thể cô còn muốn mua luôn cả cửa hàng ấy chứ!
Phong cách thời trang của hãng N rất phù hợp với sở thích của Miêu Ly. Những bộ quần áo có tông màu chủ đạo là đen, chất liệu vải cao cấp từ lông cừu vừa bền lại mịn, có khả năng thấm hút cực tốt rất phù hợp khi phải vận động nhiều. Sẽ được cô ưu tiên lựa chọn đầu tiên. Cô mua với số lượng lớn chắc cũng đủ cho cả gia đình mặc vài năm mạt thế.
Sau khi Miêu Ly đưa địa chỉ của biệt thự nhà họ Phạm để cửa hàng giao đồ tới, vừa bước ra khỏi cửa hàng thì điện thoại đổ chuông, nhìn cái tên đang hiển thị cuộc gọi đến cô liền nhanh chóng bắt máy.
“A lô!” Giọng cô có chút gấp gáp mong chờ.
“Em đang ở đâu, anh đến nhà không có ai!” Tâm trạng Long Hoành cũng giống vậy.
Giọng nói ấm áp ngập tràn sự lo lắng quan tâm vang lên từ trong điện thoại, khiến cho trái tim của Miêu Ly đập loạn xạ. Nước mắt không hiểu sao cứ thế rơi xuống.
Ở phía bên kia, dường như Long Hoành cũng cảm nhận được Miêu Ly có điều gì không đúng, lo lắng gọi: “Miu Miu, em sao vậy, em đang ở đâu?”
Sau khi nói cho anh vị trí của mình, Miêu Ly như một cái bóng không hồn đi ra gốc cây bàng già ở bên cạnh đường ngồi xổm xuống vòng hai tay trên gối. Phải nói rằng, cho tới giờ phút này, mọi chuyện xảy ra đối với cô vẫn giống như là một giấc mơ vậy. Cô thực sự không dám tin tất cả những chuyện này là thật.
Khi cô nghe thấy giọng nói quan tâm của anh, bao nhiêu nỗi vất vả uất ức cứ thế tuôn ra. Cô cứ vậy khóc như một đứa trẻ.
Ngày đó, khi cô còn nhỏ, sống cùng cha mẹ ở một thị trấn du lịch nổi tiếng xinh đẹp ở miền tây của nước V. Cha mẹ cô là những nhà khảo cổ nên thường xuyên phải đi xa. Những lúc như vậy cô lại được gửi ở nhà của ông bà nội, cha mẹ thường đi rất lâu mới trở về.
Có một lần sau chuyến đi tới di chỉ khảo cổ ở vùng gần biển, cha mang về cho Miêu Ly con chó nhỏ màu trắng có đôi mắt và cái mũi hồng rất đáng yêu. Cô thường hay tha thẩn chơi một mình với con chó nhỏ đó và gọi nó là Tô Tô.
Miêu Ly nhớ rõ vào dịp tết trung thu năm cô năm tuổi. Khi cha mẹ cô trở về, nhưng không vui vẻ như mọi lần, sắc mặt hai người nặng nề như là đang lo lắng một điều gì đó.
Một lần cha bế cô và Tô Tô, vào phòng làm việc của ông và kể cho cô nghe một câu chuyện.
“Ở một đất nước Miêu rất xa xôi trước kia cai trị bởi một nữ vương độc ác. Bà ta nắm giữ bí mật của sự trường sinh bất lão nên luôn sẵn sàng gϊếŧ hại bất cứ kẻ nào khiến bà ta khó chịu. Kẻ thù của nữ vương có ở khắp mọi nơi. Bỗng một ngày kia, bà ta và toàn bộ vương triều của mình đột nhiên biến mất. Người thì bảo là họ đã tới được nơi có cuộc sống vĩnh hằng.
Lại có một giai thoại khác nói rằng, bà ta và toàn bộ tộc dân đã bị tuẫn táng ở một nơi bí mật. Vương triều của vị Nữ Vương này mãi mãi trở thành một bí ẩn của giới khảo cổ. Rất nhiều người muốn tìm ra bí ẩn trong truyền thuyết này, tìm ra nguồn gốc của sự bất tử nhưng đều thất bại. Con người ai mà không ham sống sợ chết!”
Sau đó ông lấy ra một cái vòng cổ đeo lên cho Tô Tô, cái vòng có mặt là đầu một con mèo với đôi mắt màu xanh lá.
Cha ôm Miêu Ly ngồi khóc một lúc lâu, khiến cô vô cùng lo sợ cũng khóc theo, tới khi mẹ lo lắng chạy vào tách hai cha con rồi bế cô ra ngoài.
Tối hôm đó khi đang ngủ, Miêu Ly bị đánh thức bởi tiếng sủa ầm ĩ của Tô Tô cùng với tiếng đồ đạc bị xô đẩy. Còn cả tiếng quát của ông. Cha cô đang đánh nhau cùng với một người nào đó.
Ngay lập tức Miêu Ly bị mẹ bịt chặt miệng lại, kéo cô cùng trốn vào cái tủ âm tường ở vách phòng ăn. Tiếng đánh nhau nhanh chóng kết thúc, sau đó là tiếng như người đó đang lục tìm đồ. Bàn tay lạnh ngắt của mẹ đặt trên miệng cô đang run lên, bà đang cố nén lại sự xúc động, ôm chặt cô vào lòng.
Lúc sau khi mọi tiếng động không còn, tiếng sủa của Tô Tô cũng biến mất, bà ấn cơ quan mở hé cánh tủ ra ngoài.
Mặc dù mẹ đã nhanh chóng che hai mắt của Miêu Ly lại, nhưng cảnh tượng khủng khϊếp đó đã bị cô kịp nhìn thấy. Cho dù chỉ là thoáng qua, nhưng nó đã khiến cho Miêu Ly bị khϊếp sợ tới mức câm nín.
Cha cô bị ngã trong phòng khách, tay trái giữ chặt chỗ ngực đang chảy máu, cánh tay phải thì không thấy đâu, cả người toàn là máu, ánh mắt của ông hoảng hốt trợn trắng lên, liên tục lắc đầu, miệng thều thào cố nói: “Chạy…” rồi hoàn toàn im lặng. Mẹ cô kìm nén tiến lên vuốt mắt cho ông, không kịp thu dọn bất cứ thứ gì ôm cô trèo lên cửa sổ, thoát ra bằng cửa sau.
Hai mẹ con Miêu Ly vừa khóc vừa chạy băng qua cánh đồng ngô, vừa ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà đang bốc cháy nghi ngút, cùng tiếng hô kêu cứu của bà con dân làng xung quanh mà không dám dừng lại. Lá ngô sắc bén cứa vào da thịt đau rát. Đôi chân vì vấp ngã liên tục mà cũng chảy máu.
Hai mẹ con chạy suốt đêm xuống dưới chân núi, sáng sớm bắt chuyến xe trốn tới ngôi nhà mà cha mẹ cô đã bí mật mua từ trước ở thành phố H.
Vì bảo vệ cô, ngay cả gia đình bà cũng không dám liên lạc về, và dặn cô không được phép nói những chuyện đã xảy ra với bất cứ ai. Bà phải làm rất nhiều các công việc vất vả khác nhau để cô được tiếp tục ăn học đàng hoàng, còn tìm mọi cách cho cô nhận một võ sư giỏi làm sư phụ.
Đó là khoảng thời gian vất vả nhất của mẹ mà cô còn nhớ được.
Sau này bà gặp cha Hùng, lúc đó cô chỉ biết mình có thêm một người cha giàu có tốt bụng. Cha Hùng hay mua gấu bông và váy đẹp cho mình, nhưng anh trai hình như không thích cô lắm. Cả ngày anh cũng không thèm nói với cô lấy một câu, đôi khi cô còn tìm thấy con gấu bông mà mình thích nhất bị cắt đứt đầu vứt trong thùng rác.
Mỗi lần như vậy, cha Hùng đều gọi anh vào phòng nói chuyện rất lâu, và mua cho cô con gấu khác. Nhưng cái tình trạng đó vẫn diễn ra, lặp đi lặp lại suốt cho tới khi cô vào lớp mười.
Anh không còn trêu chọc ác ý với cô nữa, nhưng cũng vẫn chẳng nói với cô nửa câu. Dù vậy, nhưng không hiểu sao cô lại không ghét anh cho được, cũng chẳng hiểu sao nữa, cô chỉ cảm thấy mình đã nhận được hết tình yêu thương từ cha Hùng, nên cũng rất yêu quý cái gia đình này, yêu quý cả anh nữa.
Những lúc rảnh rỗi cô thường phụ giúp mẹ lau dọn nhà cửa, bình thường thì cô chẳng bao giờ vào phòng anh, nhưng hôm ấy chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi vào trong đó.
Phòng của anh có một cái cửa sổ kính rất lớn, rèm cửa màu tím đậm, ga giường cũng màu như vậy, đồ đạc rất gọn gàng. Khác hẳn với cái phòng công chúa lòe loẹt màu sắc của cô.
Cô liếc thấy trên bàn sách của anh có một bể cá cảnh, những chú cá nhỏ nhiều màu sắc bơi qua bơi lại trông rất vui mắt. Giá sách của anh ngoài các loại sách thông thường ra thì còn có một số bộ sách về thuật chiêm tinh, ứng quẻ, các điều cần biết về sự hồi sinh… Mắt cô mở to hết cỡ, cô không thể nào tin được một con người như anh lại có cái sở thích về mấy loại sách này, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, các cụ nói cấm có sai.
Bên cạnh giá sách còn có một quyển sổ bìa gỗ rất sang trọng, cô tò mò lấy xuống mở ra xem. Ngay trang đầu tiên đã khiến cô không tin được.
- Cha mang về cho mình một người mẹ mới, có cả một em gái nhỏ rất đáng yêu, mình rất thích!
- …
- Hôm nay mình đã cắt đầu con gấu bông của em, thế mà em cũng không tức giận, sao em không chạy tới và hét vào mặt mình nhỉ???
- …
- Cha và mẹ đi du lịch, ở nhà chỉ có mình và em, nhưng mình không biết phải nói gì với em. Nhìn thấy em cả ngày chỉ biết chơi với mấy con gấu bông đó mình lại chỉ muốn xé nát nó ra, nhưng mình phải cố nhịn xuống, vì mình biết nếu làm vậy em sẽ đau lòng.
- …
- Miu Miu anh sẽ bảo vệ em cả đời!
- ...
- Em đã lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp, em phải là của mình.
- …
- Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại, nó có nghĩa là gì???
- Miu Miu anh yêu em!
Cô đã không biết lúc ấy mình trở về phòng như thế nào, sau khi cô thấy rất nhiều các bức vẽ tay của anh về cô, từ bé cho tới lớn, đều là lúc cô đang ngủ.
Anh thích em hay sao?
Cô đã rất sợ hãi, không phải là vì biết anh yêu thích cô, mà vì cô cũng nhận ra bản thân mình đã yêu anh từ lúc nào rồi. Nhưng lại sợ hãi cha mẹ biết chuyện, mà có lẽ hơn tất cả chính là không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Vì vậy Miêu Ly đã nhờ sư phụ của mình đăng ký vào đội tuyển võ thuật, gấp gáp dọn ra khỏi nhà, cứ như là đi chạy nạn.
Đến cả cha Hùng và mẹ Cẩm đều bất ngờ. Chỉ có anh là vẫn im lặng như thường làm cô có chút thất vọng, chả hiểu tại sao nữa!
Ngay cả khi tham gia đội đặc nhiệm, Miêu Ly cũng vẫn luôn nhớ về anh. Tình yêu của cô mãi luôn thầm lặng như vậy.
Đến khi tai hoạ ập tới, trên đường trở về nhà tìm kiếm cha mẹ và anh Miêu Ly đã đi theo nhóm bạn của mình và như một con ngốc làm bảo vệ miễn phí cho bọn chúng.
Đến lúc thấy được cha mẹ mới biết anh cũng đang đi tìm cô.
Rồi lần đó, cha mẹ vì bảo vệ cho cô mà bị vây lại trong đám quái vật. Cô như phát điên liều mạng xông thẳng vào bọn chúng và bùng phát dị năng, nhờ đó mà sống thêm được vài năm nữa. Nhưng bên cạnh cô chẳng còn ai cả.
Cô đã rất hối hận, giá như lúc đó nghe lời anh, giá như không để anh đi…
Kiếp này được sống lại, khi nghe thấy anh nói chuyện với mình Miêu Ly đã mừng như điên nhưng cũng rất lo sợ.
Số điện thoại của anh cô đã trộm lấy được từ chỗ cha Hùng từ lâu, vẫn lưu ngay đầu danh bạ với ký hiệu trái tim to đùng. Nó chưa một lần đổ chuông, thế mà hôm nay từ khi cô sống lại đã hai lần rồi, chả nhẽ cái này chính là thứ được gọi là thay đổi vận mệnh hay sao.
Nếu như được thay đổi, cô sẽ không chạy trốn khỏi anh nữa, và anh cũng đừng mong cứ mãi im lặng với cô.
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng nhiên có một bóng đen lao tới, theo bản năng Miêu Ly bật dậy, giơ chân tung một cú đá về phía đó. Nhưng đối phương phản xạ rất nhanh, dùng một tay bắt lấy cổ chân của cô kéo mạnh một cái. Miêu Ly mất đà lao thẳng về phía trước, liền giơ bàn tay trái đang không phải xách đồ chém ra một quyền, lại bị bàn tay còn lại của người đàn ông bắt được. Một giọng nói ấm áp cũng vang lên: “Miu Miu!”
Chỉ có một người gọi Miêu Ly như thế, cô nhớ, ở trong cuốn sổ đó, anh gọi tên cô đến kín cả trang giấy, hôm nay được nghe nhiều lần tiếng gọi này bằng chất giọng thần thánh ấy, khiến cho trái tim của cô lại đập loạn lên.
Chưa kịp phản ứng lại, Miêu Ly đã bị Long Hoành ôm gọn vào trong ngực.
Người đàn ông cao một mét tám mươi, ôm cô giống như người ta đang ôm một thứ trân quý nhất cuộc đời, chỉ hận không thể hoà tan cô gái này vào trong cơ thể của mình để thoả nỗi nhớ mong mà thôi.
“Anh yêu em!”
Đoàng, sét đánh trúng cô mất rồi, dường như việc cô sống lại đã làm cho rất nhiều thứ thay đổi thì phải.
Ngọn núi băng ngàn năm cuối cùng cũng đã nhả ra lời vàng ý ngọc với cô rồi sao?