Mạt thế năm 2130, nước V.
“Vứt cô ta ở đây có sao không? Nhỡ đâu có người nhìn thấy được rồi cứu đi thì hỏng việc!”
“Mày điên à! Ngoài bọn mình, giờ này còn ai dám ra ngoài. Hơn nữa nó đã bị thương nặng như vậy không chạy thoát được đâu, đi mau lên!”
Tiếng bước chân bỏ đi vội vàng. Tôi hơi tỉnh khi mơ màng nghe thấy giọng nói đó, hình như đấy là tiếng của hai đứa bạn thân Minh Hà và Dao Diên.
Đầu óc tôi chậm rãi suy nghĩ về những gì mình vừa nghe được.
Cho tới khi tôi hiểu được mục đích của hai người họ.
Một nỗi bàng hoàng đã bất ngờ đánh vào tận sâu trong trái tim của tôi. Bọn họ chính là những người bạn mà tôi đã yêu thương chăm sóc như chính người thân ruột thịt của mình.
Tại sao?
Kể từ khi tai hoạ ập đến, tôi đã phải tận mắt chứng kiến người thân lần lượt bị hại ch.ết. Trái tim của tôi, hy vọng của tôi đã hoàn toàn ch.ết lặng, xung quanh chỉ còn lại hai đứa bạn thân từ hồi học cấp một này.
Tôi như một cỗ máy không biết đau, không biết buồn, xả thân xông lên đánh gϊếŧ zombie*, hết lòng bảo hộ bọn họ và tận lực kiếm đồ ăn thức uống. Bởi vì trong ba đứa, tôi là người có thân thủ tốt nhất nên cũng chẳng tính toán điều gì.
Ngay cả vết thương này, cũng là bởi vì tôi đã cố đuổi theo một con gà biến dị, kiếm chút thịt về cho bọn họ - Những người thường yếu ớt. Minh Hà nói rằng đã lâu lắm rồi cô ta chưa được ăn thịt sắp quên mất tiêu luôn cả mùi vị thịt như thế nào.
Thế là tôi ngu ngốc sẵn sàng dùng mạng để đổi lấy đồ ăn cho cô ta. Nhưng lúc tôi trở về lại đen đủi bị một con zombie biến dị cấp cao bất ngờ nhảy ra tập kích.
Chính Minh Hà, mặt không biến sắc đã cướp luôn túi thịt rồi bất ngờ đẩy tôi ra. Ánh mắt cô ta tàn nhẫn nhìn tôi khoé miệng hơi nhếch và lạnh lùng kéo cánh cửa xếp khoá lại.
Cũng may là thể lực của tôi đủ mạnh mẽ, nên đã đánh bại được con zombie đó nhưng không cẩn thận bị nó cào cho nát một cánh tay.
Tôi mang theo tâm trạng hoang mang rối bời lảo đảo trở về, dựa vào chút sức lực còn sót lại cố gắng nhún chân nhảy lên tường chèo qua cửa sổ tự trở lại căn phòng tối tăm của mình, không thèm để ý tới bọn họ nữa. Tôi như một con thú nhỏ bị tổn thương, trốn vào một góc tự nhấm nháp sự tức giận và nỗi đau bị phản bội.
Vì quá mệt mỏi mà tôi đã ngủ thϊếp đi, cho tới khi tỉnh lại cũng là lúc phát hiện bọn họ mang tôi ra ném ở đây.
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được, mình đã ngu ngốc tới mức nào. Tôi thông minh một đời thế mà chẳng ngờ cũng mắc phải sai lầm chết người như thế này!
Nếu có cơ hội làm lại, tôi thề sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa! Tôi sẽ không bao giờ bỏ đi theo bọn họ. Tôi thề, tôi hối hận rồi!
Tôi rất muốn hỏi tại sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã sai ở đâu?
Đúng vậy, tôi đã sai thật rồi, sai vì quá mù quáng, không sớm nhận ra ánh mắt ghen ghét của bọn họ…
Trăng đêm nay tròn quá, mày cũng đang cười nhạo tao có phải không?
***
Trên con phố đổ nát, dưới ánh trăng mùa thu sáng tròn vành vạnh. Một người con gái với cơ thể tuyệt đẹp đang lặng lẽ nằm ở đó. Làn da trắng điểm xuyến những vết máu khô nở rộ như đoá hoa của địa ngục từ cánh tay nham nhở mọc lan dần ra.
Cả người toát lên sự thê lương, cô độc và tràn đầy oán hận.
Nhận thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề, nước mắt Miêu Ly đã lặng lẽ chảy ra không kiềm lại được, tiếng nức nở dường như đã không còn sức nữa.
Lúc này một hình bóng bỗng xẹt qua tâm trí cô, người ấy đã từng gọi tên cô cả ngàn lần trong cuốn nhật ký đó: “Miu Miu anh yêu em!” Cô đã khao khát được nghe chính miệng anh nói ra biết bao! Nhưng giờ thì muộn rồi!
Không biết bây giờ anh thế nào?
Tận thế đã ngự trị năm năm, từ một cô gái xinh đẹp kiêu ngạo, giờ đây Miêu Ly chẳng khác nào một con búp bê bị rách nát đến tội nghiệp.
Nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề ở xung quanh, đầu óc cô bỗng nhiên như bị đánh vào một cú đau đến choáng váng, zombie, sao trong chốc lát cô lại quên đi mất tình cảnh nguy hiểm của bản thân được chứ?
Cô muốn trốn, muốn đi tìm anh, không muốn bị những sinh vật ghê tởm đó chạm vào. Cô cố gắng vùng vẫy trong sự tuyệt vọng.
Tiếng bước chân bịch bịch ngày một gần, cô còn có thể ngửi thấy một mùi hôi thối của xác chết bị phân huỷ trong không khí.
Mặc dù cũng đã sớm quen với việc nay sống mai chết. Nhưng vào lúc này, cô đang khủng hoảng thực sự.
Có đôi khi vào lúc rảnh rỗi, cô đã nghĩ ra muôn vàn các kiểu chết khác nhau của bản thân. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng khi phải đối mặt với cái chết lại cảm thấy khủng bố như thế này. Trong tiếng gió thổi, còn xen lẫn cả tiếng gầm gừ phấn khích của lũ zombie.
Không thể, cô không thể chết được, không thể làm thức ăn cho lũ quái vật. Thậm chí cô còn tưởng tượng đến việc nghe thấy cả tiếng nhai nuốt và nỗi đau của thân thể khi bị chúng cắn da xé thịt.
Miêu Ly sờ soạng khắp người muốn tìm một thứ có thể dùng được vào lúc này. Cô chợt bật cười mỉa mai cho chính mình, đến ngay cả quần áo bọn họ cũng lột sạch của cô. Trên người chỉ sót lại bộ đồ lót.
Cô cười đến hoa cả mắt, giờ thì cũng đã nhận ra được cái cảm giác vô lực này cũng là do đâu.
Cô bị cảm nhiễm rồi, dù tỷ lệ dị năng giả bị cảm nhiễm là rất thấp, thế mà cô lại may mắn bị lọt vào cái số phần trăm ít ỏi đó!
Trong nháy mắt, cô đã nghĩ rằng có khi mình trở thành zombie lại hay, sẽ tới ngấu nghiến đám chó má kia một trận cho đã nỗi hận này!
Nhưng bản năng của một con người vẫn mạnh mẽ ngăn cô lại.
Tiếng bước chân đã ở sát bên cạnh, móng vuốt sắc bén đâm vào bụng cô, đầu cô, khắp cả cơ thể lại phải chịu thêm một trận thống khổ nữa.
Miêu Ly căm hận dồn tất cả sức mạnh và ý trí còn sót lại, cô tự bạo. Dị năng hệ hỏa cấp tám như một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ nổ tung, biến tất cả những thứ xung quanh thành tro bụi.
Ngay khoảnh khắc trước khi tan biến, cô đã nghe thấy một tiếng gầm giận giữ, nhưng cô không còn quan tâm được nhiều đến thế.
Nhắm mắt lại và thế là hết!
***
Ngày 18 tháng 8 năm 2125, thành phố H, nước V.
Miêu Ly bật dậy mở bừng mắt ra, phải mất một lúc cô mới có cử động. Đầu tiên là cô sờ lên vị trí trái tim mình, nhịp đập rất mạnh mẽ. Sau đó cô giơ hai tay lên, vẫn còn nguyên vẹn.
Cánh tay trắng mịn không tỳ vết, đây không phải là mình sau mạt thế, cánh tay sau mạt thế đen nhẻm lại chồng chéo bao nhiêu vết sẹo, đôi bàn tay cũng trai sần khô cứng vì suốt ngày phải chém gϊếŧ. Hơn nữa còn bị con zombie biến dị hệ sức mạnh kia cào nát…
Cô sửng sốt nhìn ra xung quanh, đây là căn hộ chung cư cô được bên liên đoàn phân cho để ở. Miêu Ly chậm chạp bước lại trước cái gương lớn ở trong phòng, rụt rè cứ như chỉ cần đi nhanh một bước thôi, thì tất cả sẽ giống như ảo ảnh mà tan vỡ biến mất.
Cô gái xuất hiện trong gương, chính là cô, nhưng là cô của năm năm trước.
Đôi mắt to đen long lanh, đôi môi hồng nhạt sạch sẽ, mũi nhỏ xinh, mái tóc đen hơi xoăn dài tới eo, nước da trắng hồng khoẻ mạnh, dáng người săn chắc gọn gàng đầy sức sống.
Cô sống lại thật sao? Đây chính là trùng sinh à? Cô quay ra đi tìm điện thoại.
Ngày 18 tháng 08 năm 2125. Vậy là cô chính xác đã sống lại vào năm năm trước. Cách thời điểm mạt thế xảy ra còn ba tháng nữa.
Cảm ơn ông trời! Cảm ơn số phận! Ôi mẹ ơi, lần này cô quyết sẽ không phạm phải sai lầm như kiếp trước, sẽ bảo vệ thật tốt người thân của mình.
Miêu Ly kiểm tra thân thể xong chợt giật mình, dị năng? Mình đã có dị năng?
Hệ hoả cấp 0, đây có phải là hơi sớm không? Kiếp trước phải sau khi thấy cha và mẹ bị lũ zombie vây lại, vì quá tức giận và ân hận mà cô mới bộc phát dị năng hệ hoả cấp 3.
Nhưng kiếp này mạt thế còn chưa đến, hay nó vốn đã có sẵn ở trong thân thể cô rồi, chỉ là kiếp trước không hiểu nên không biết mà thôi.
Không đúng, cô còn một dị năng khác nữa - Hệ tinh thần cấp 0, kỳ diệu vậy hay sao? Trong phút chốc Miêu Ly ngỡ như chính mình đã bị lạc vào một thế giới ảo, lúc cười lúc lại khóc. Trái tim cô tham lam đập dồn dập, hơi thở gấp gáp muốn hít vào thật nhiều những vui vẻ xung quanh, như chỉ một giây sau tất cả sẽ lại mất đi.
“Mình phải tranh thủ chuẩn bị chu đáo mới được!” Lau khô đi vệt nước mắt Miêu Ly tự tin nói với chính mình.
Ở một nơi khác, trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Long. Long Hoành đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt của anh lóe lên sự nguy hiểm, giống như ánh mắt của một con sư tử lâu ngày bị đói khát, lại xen lẫn cảm xúc vừa mừng vừa lo, cả sự tức giận nữa. Anh mở điện thoại bấm một dãy số, những con số anh dã thuộc từ lâu, khắc tận sâu trong tâm trí, nhưng chưa bao giờ gọi tới. Số điện thoại của em gái bé nhỏ Miu Miu.
Những ngón tay của anh đang run rẩy bấm số, trái tim cũng đập thình thịch. Anh không kiềm chế nổi mà phải đưa tay lên giữ tại ngực của mình, cố làm cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
“A lô! Ai vậy!”
Miêu Ly cau mày khó hiểu nhìn cái biểu tượng đang hiển thị trên màn hình với cảm giác vẫn mơ hồ chưa bình tĩnh.
“Miu Miu em đang ở đâu nói cho anh biết!” Giọng nói ấm áp có chút bất an của một người đàn ông vang lên từ đầu bên kia điện thoại khiến cô như hóa đá.
Cái tên Miu Miu này chỉ có duy nhất một người đã đặt cho cô, giờ nó đang được anh gọi lên. Cô đã từng khao khát được nghe anh nói biết chừng nào!
Nước mắt cứ thế lại lăn xuống. Người đàn ông đó chính là người mà cô yêu nhất, nhưng lại không dám ở bên anh. Cách cả một đời cô đã bỏ lỡ anh, chạy trốn khỏi anh và tình cảm của chính mình.
Còn bây giờ thì sao, hơn bao giờ hết cô muốn được ở bên anh, bên người thân của mình để bảo vệ mọi người bình an cả một đời.
Không nhận được câu trả lời, Long Hoành liền sốt ruột nói tiếp: “Em đang ở nhà phải không? Ở yên đấy, anh phải nói với em chuyện này!”
“Tút… Tút… Tút!!!” Anh đã tắt máy. Cô ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc thật lâu.
Từ năm mười sáu tuổi Miêu Ly đã ra ngoài sống, đã ba năm rồi cô rất ít khi về nhà. Chỉ có các dịp lễ tết Miêu Ly về tranh thủ rồi lại đi nhanh như một tên trộm, có gặp anh cũng chỉ giống như những người xa lạ chung một nhà. Anh thì chưa bao giờ nói với cô lấy một câu, thế mà giờ anh lại còn biết cả số điện thoại và địa chỉ nhà cô là sao?
Nhưng Miêu Ly cũng không có tâm tư để nghĩ về điều này nữa, bụng của cô đang đói cồn cào rồi, bỏ lại những thắc mắc ra sau đầu cô vui vẻ đứng dậy thay quần áo đi ra ngoài.
(*) Zombie: thây ma hoặc xác sống.