Từ Tỉnh cuối cùng cũng bắt đầu ra sức, côn ŧᏂịŧ thô nóng cứng rắn nhanh chóng rút ra, lại mạnh mẽ đâm vào, cả quá trình chỉ nghe thấy tiếng nước nghe thấy mà xấu hổ trong hoa huyệt, với mỗi khi đâm tới đáy, Triệu Từ Thấm không chịu được mà nức nở kêu một tiếng.
Động tác của anh cũng không thuần thục, thậm chí có thể gọi là không lưu loát không dùng bất kì kỹ xảo nào, chỉ biết đâm thẳng về phía trước, nhưng mặc dù như vậy, thân thể Triệu Từ Thấm vẫn truyền ra kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, quyện lấy tất cả giác quan của cô.
Cuối cùng sau vô số lần ra vào liên tục, thân thể Triệu Từ Thấm run lên, trong tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng co rút siết chặt lại, gian nan phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Trong phút chốc, Từ Tỉnh rên lên một tiếng.
Nhưng anh vẫn chưa bắn.
Chỉ là động tác rõ ràng cứng lại, tầm ba giây, Từ Tỉnh mới chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra.
Gân xanh trên côn ŧᏂịŧ nhảy dựng thình thịch cọ vào tiểu huyệt làm cho cô lại khó chịu, tiểu huyệt còn đang cao trào đột nhiên thắt lại càng xiết chặt hơn, như là không muốn cho nó rời khỏi.
Đỉnh côn ŧᏂịŧ của Từ Tỉnh vẫn chôn ở bên trong, anh cúi người, ngón tay lau đi mồ hôi ẩm ướt trên mặt cô: “Ngoan, đừng cắn chặt như vậy.”
Nửa người Triệu Từ Thấm nép trong ngực anh.
Cô đột nhiên nhớ tới gì đó, lông mi hơi ướt nâng lên, ngừng thở dốc, nhẹ nhàng nói:
“Lát nữa đừng bắn ở bên trong.”
“Hử?”
“Em không mang thai, nhưng mà…” Ngón tay Triệu Từ Thấm đã mềm nhũn không còn đủ sức, nhưng cô vẫn gắng cởϊ áσ trong Từ Tỉnh còn chưa cởi ra: “Tắm rửa rất là phiền phức.”
“Tôi giúp em, những thứ này đều không cần em đυ.ng tới.” Từ Tỉnh nói.
Anh vươn tay đặt tay cô ở trên môi, sau đó rút hẳn côn ŧᏂịŧ ra, xuống giường cởϊ qυầи áo của mình ra.
Lần này, Từ Tỉnh rõ ràng không gấp gáp, ngón tay thon dài trắng nõn của anh cởi từng chiếc cúc áo một, dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng ngủ, anh không khác gì với bình thường, chỉ là côn ŧᏂịŧ dưới thân vẫn thô cứng đến đáng sợ, thể hiện xem ra anh cũng không bình tĩnh như thế.
Ngực Triệu Từ Thấm phập phồng lên xuống, đột nhiên nghe thấy Từ Tỉnh hỏi: “Có thể xoay người lại không?”
Không đợi cô đáp lại, anh đi tới hơi ôm lấy cô, trực tiếp lật cô lại, uấn thành tư thế đưa lưng về phía anh, mông cong lên.
Bốp!
Từ Tỉnh vỗ vỗ bờ mông vểnh cao của cô.
Không hề đau, nhưng tiếng vang này trong phòng ngủ nghe rất rõ ràng, càng làm cho Triệu Từ Thấm thêm kinh ngạc, bởi vì theo ý cô hành động như này anh sẽ không làm.
Triệu Từ Thấm giật mình.
Từ Tỉnh lại đem côn ŧᏂịŧ bừng bừng khí thế chen vào.
Tiểu huyệt cao trào xong càng thêm ẩm ướt, khít khao, côn ŧᏂịŧ vừa mới cắm đỉnh đầu vào, bốn phía tiểu huyệt liền líu ríu đưa đẩy, giống như đang từ chối anh tiến vào.
Triệu Từ Thấm phản ứng cũng hơi lớn.
Hai chân cô không ngừng nhúc nhích, lại bị anh ngăn lại, bị anh mạnh mẽ đâm sâu vào.
Tư thế này côn ŧᏂịŧ rõ ràng có thể tiến vào sâu hơn, chỗ thịt non bị đánh phá gắt gao bao trùm lấy anh.
Đầu gối Triệu Từ Thấm chống lên giường, ý muốn chạy tới phía trước, để côn ŧᏂịŧ rút ra một chút, đáng tiếc mỗi khi cô gian nan nhích ra, cũng sẽ bị bàn tay Từ Tỉnh đặt sẵn ở eo cô tóm trở về tiếp.
Côn ŧᏂịŧ lại mạnh mẽ đâm tới đáy, túi ở bên ngoài đánh lên mông của cô, sau đó là trận cuồng phong tiến đến, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ hơn cả lần trước đó, đánh đến mông của cô đỏ lên, tiểu huyệt mềm mại càng thấy vui sướиɠ.
“A…”
Triệu Từ Thấm không có thể nói được câu đầy đủ, cô bị đâm cho run rẩy không ngừng, cánh tay đã không chống đỡ được nữa, cả cằm chống ở trên ga giường, nước mắt chảy ra ướt đẫm lông mi.
Không biết qua bao lâu, sau lần cuối cùng đâm tới đáy xong, Từ Tỉnh đột nhiên bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Chất lỏng nóng bỏng tiến sâu vào trong tiểu huyệt của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm tiểu huyệt cô không ngừng giật giật, Triệu Từ Thấm lại lên cao trào lần nữa.