Ban đầu Từ Tỉnh hút không hề dùng lực.
Anh chỉ ngậm đầu nhũ hoa của cô vào trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếp láp, như là đang nâng niu một bảo vật trân quý, nhưng dần dần, anh bắt đầu thấy tiếp xúc như vậy chưa đủ, một tay kia nâng cả bầu ngực của cô lên, vuốt ve, đè ép, chơi đùa, răng môi khẽ gặm cắn…
Triệu Từ Thấm như đứng không vững, gáy trực tiếp đυ.ng phải vách tường lạnh lẽo.
“Từ, Từ Tỉnh, anh đừng…” Trong cơn tình loạn ý mê, cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trong thân thể dâng lên một cảm giác trống rỗng, giữa hai chân cũng ẩm nóng.
Cô hoàn toàn không biết âm cuối của mình run sợ giống như đang làm nũng.
Từ Tỉnh thoáng đứng thẳng.
Anh dừng ở trên cổ áo mở rộng của Triệu Từ Thấm, với phần da thịt tuyết trắng kia, nhũ hoa bị hút cho hơi dựng thẳng lên, ánh mắt trở nên rất sâu, sau đó bế cô lên, đặt ở trên giường.
Xúc cảm mềm mại dưới thân làm cho Triệu Từ Thấm hơi tỉnh táo một chút, cô chống tay muốn đứng dậy.
Ngay sau đó, cô bị Từ Tỉnh mạnh mẽ đè xuống.
Tiếp đó, đệm hơi hơi lún xuống.
Từ Tỉnh tách hai chân ra, đầu gối liền đặt trên eo cô, cả người nhẹ nhàng dạng chân ở trên người cô.
Bộ dáng này của anh rất có cảm giác áp bức, nhưng nhìn kỹ ra thì có thể phát hiện bắp thịt của anh bị buộc chặt trong lớp quần áo, đến ngay cả côn ŧᏂịŧ được Triệu Từ Thấm lấy ra khỏi quần tây, cũng sưng to đáng sợ.
Kỳ thật anh đang khẩn trương.
Từ Tỉnh nắm chặt cổ tay cô, khàn khàn nói: “Hôm nay nghe tôi hết có được không?”
Triệu Từ Thấm còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ngón tay cứng ngắc của Từ Tỉnh cởi cúc áo trên người cô, không biết vì lý do gì, lúc cởi tới bên hông, anh vẫn mãi không mở được cúc ở chỗ đó.
Toàn bộ lý trí với phong độ của một người đàn ông đều hao hết vào một giây này.
Từ Tỉnh thốt nhiên dùng lực, xé rách chiếc sườn xám đã nhăn nhúm không chịu nổi, lộ ra một lớp vải lụa.
Sau đó anh mạnh mẽ tách hai chân của cô ra, cúi người, cứ thế cắn xé qυầи ɭóŧ của cô, đầu lưỡi tẩm ướt vải lụa, rồi dời đôi môi tới đóa hoa giữa đùi cô.
“Ô…”
Giống như có dòng điện từ chỗ đó truyền khắp người, thân thể Triệu Từ Thấm khẽ run lên.
“Đừng hôn…”
Triệu Từ Thấm theo bản năng muốn vùng vẫy, thân thể lại bị đè lại càng chặt hơn, cảm giác lưỡi của Từ Tỉnh càng dùng lực liếʍ láp cửa huyệt của cô, lực độ kia giống như muốn xuyên qua qυầи ɭóŧ tới thẳng hoa huyệt của cô.
Chóp mũi cao ngất của Từ Tỉnh cũng nhẹ nhàng đặt ở trên âʍ ѵậŧ của cô, theo động tác liếʍ láp cũng ma sát lúc nặng lúc nhẹ trên đó, hơi thở nóng bỏng khiến cô như sắp vỡ tan.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hỗn loạn này làm Triệu Từ Thấm cuộn ngón chân lại, đến hoa huyệt giữa hai chân cũng không chịu nổi mà nuốt nhả, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra róc rách.
Rất nhanh, qυầи ɭóŧ thấm ướt dâʍ ŧᏂủy̠ với nước bọt đã bị cởi xuống, Từ Tỉnh không hề dừng lại, lấy côn ŧᏂịŧ thô dài nóng bỏng để vào hoa huyệt của cô, khó nén sốt ruột mà chọc vào khe nhỏ bí ẩn phía trên.
Dâʍ ŧᏂủy̠ của cô đã theo đường chảy tới côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh của anh, nhưng anh lại chậm chạp không đi vào.
Cho đến bây giờ Triệu Từ Thấm chưa trải qua màn dạo đầu nào dài dằng dặc như vậy.
Ngón tay cô bám lấy lưng Từ Tỉnh, đầu không tự giác ngẩng lên, giọng nói hơi run run: “Anh có thể đi vào…”
Côn ŧᏂịŧ kia vừa rồi còn đang cọ cọ trên âm hạch ở cửa huyệt cô, liền cứ thế không hề dự liệu mà chen vào, thậm chí không để ý trở ngại bên trong huyệt đang hút vào, không hề dừng lại, lập tức xuyên thẳng tới điểm cuối.