Tô Uẩn nhìn về phía Lý Huyền Chân chỉ, chỉ là một vùng đất xanh bao la, kiếp trước cô vẫn còn nhớ đến chuyện liên quan đến việc khai phá con đường cái này, có điều nó lại không giống như hiện tại, ở kiếp trước, không có ai tên là Lý Huyền Chân tới thôn chứ đừng nói đến việc xem địa tướng ở đây.
Kiếp trước, vì con đường cái này tu sửa, Dương Bảo Căn đã tự chiếm cho riêng mình một khoản tiền sửa đường, sau đó dùng số còn lại mua vật liệu cốt thép trộn nước, ăn bớt xén nguyên liệu xây dựng, đến mức con đường này xây lên, chưa được mấy năm đã bắt đầu nứt ra, thậm chí còn lõm một cái hố to, dẫn đến việc xảy ra nhiều tai nạn nghiêm trọng, cũng bở vậy, chuyện Dương Bảo Căn tham ô công khoản bị khui ra, ngày đó ở thôn cũng truyền nhiều lần, cũng vì vậy mà hắn bị cắt chức, đi tù.
Thấy Tô Uẩn đang nhìn vùng đất xanh kia, Lý Huyền Chân liền bảo Dương Bảo Căn vẫn luôn đứng cạnh tránh sang một bên, Dương Bảo Căn cũng rất thức thời, hiển nhiên biết Lý Huyền Chân muốn nói gì với đó với Tô Uẩn, nên hắn không được nghe. Mỗi ngày đều nịnh bợ, nhìn mặt người ta đoán lòng, hắn được nhiên hiểu được lòng người, gật đầu, sau đó lùi đến một nơi xa, ước chừng không nghe được âm thanh ở chỗ đó thì mới dừng lại.
"Bé con, con xem đi, phần đất xanh này có thể nhìn ra rõ ràng, thật ra phong thủy nơi này không tệ lắm, con nhìn bốn phía xung quanh dải đất xanh này, cạnh sườn có sông làm tiền cảnh, lấy núi làm đối cảnh, nếu kết nối liên tục không ngừng thì vừa hay có thể mở ra một con đường, dọc theo hướng kia, tạo nên một thế phong thủy địa tướng rất tốt, như vậy trên con đường này sẽ giảm bớt được những tai nạn bất ngờ..." Lý Huyền Chân vừa xem phong thủy, vừa giảng giải cho Tô Uẩn nghe, nhưng vậy Tô Uẩn càng có thể hiểu sâu hơn.
Tô Uẩn nghe Lý Huyền Chân giảng giải, bắt đầu nhìn những ngọn núi trước mắt, và dải đất xanh ở giữa, càng nhìn cô càng thấy có điểm khác biệt, mỗi một dãy núi đều có màu sắc, kết hợp với nhau sẽ ngưng tụ thành các loại màu sắc, có màu xám, màu trắng, đều bồng bềnh phía trên. Tô Uẩn nhớ lại trước đó nhìn thấy ngọc huyết cũng xảy ra loại tình huống như vậy, màu trắng đại diện cho linh khí, màu xám đương nhiên là không tốt, hoặc có lẽ hai màu xám và trắng này chính là âm dương.
Nhìn dọc theo tuyến đường mà Lý Huyền Chân nói là có thể khai phá, quả nhiên hai màu xám trắng cực kỳ hài hòa, vô cùng cân đối, nhưng nhìn nhanh đến phần đuôi, Tô Uẩn lại nhìn thấy màu xám nồng đậm chiếm thành một mảnh lớn, nếu như đó là Âm khí thì âm dương sẽ không giao hòa, đương nhiên không tốt. Tô Uẩn muốn nhìn kỹ hơn, đột nhiên lại thấy đầu mình như bị kim châm, mắt tối sầm lại, suýt nữa thì bất tỉnh, cô lùi lại mấy bước, lúc này mới ổn định cơ thể, vịn vào một tảng đá lón bên cạnh, dần dần mắt cũng khôi phục, khi nhìn lại thì không thấy cảnh trắng xám giao nhau nữa.
"Bé con, bé con, con không sao chứ..." Lý Huyền Chân thấy Tô Uẩn khác thường thì nhanh chóng đi tới bên cạnh, nhìn sắc mặt cô quả nhiên có hơi tái nhợt, trắng bệch. Vất vả lắm mới thu nhận được một bé gái, tiểu đồ đệ lại run rẩy trước mặt mình, Lý Huyền Chân thật sự không thích được, nhưng mà nhìn bộ dạng này của Tô Uẩn lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Tô Uẩn ổn định lại tâm thần, sự đau đớn trong đầu đã giảm bớt nhiều, cô nhìn chằm chằm phần đất xanh trước mặt, cực kỳ tự tin nói: "Sư phụ, xây dựng tuyến đường đó có khả năng cũng không tốt." Tô Uẩn nói rồi chỉ về nơi cô vừa trông thấy sắc xám.