Một tuần sau, Gold Coast (Bờ biển vàng) của Queensland*.
*Queensland: một tiểu bang ở bờ Đông của nước Úc.
Đường bờ biển dài và hẹp dường như được kết nối với bầu trời, dưới hoàng hôn hải âu bay lượn trên bầu trời, hàng sóng vỗ vào bãi biển. Bên bờ có nhiều nhà cao tầng, đèn sáng trưng, ngay chính giữa bên trong quầy rượu có người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may chỉnh chu, lắc nhẹ ly rượu whisky trong tay bạn, ánh mắt trầm xuống.
Giữa cơn nɧu͙© ɖu͙©, các cô gái gợi cảm trên khắp thế giới thường xuyên ngoái lại mong được anh chú ý thì ngay lập tức, Cố Kiêu đã bước đến trước mặt Kỳ Tư Diễn chắn đào hoa giúp anh.
"Kỳ Tư Diễn." Cố Kiêu mặc một chiếc áo sơ mi lụa ngắn màu xanh nước biển mở hai cúc ở cổ càng lộ vẻ phong lưu không thể kiềm chế được, anh nhìn dáng vẻ trầm mặc của đối phương chợt cảm thấy không nói nên lời.
“Anh cũng thật là buồn cười, đi ngàn dặm chạy đến tận Úc bắt đầu dự án trước nửa năm so với kế hoạch vì cô gái nhỏ đó?" Mặt Cố Kiêu kiểu ‘Có phải anh bị bệnh gì không’: “Sao anh không theo đuổi trực tiếp luôn? Có gì khó đối với anh sao?” Yết hầu Kỳ Tư Diễn lên xuống, nhấp ngụm rượu.
“Không có.”
“Trong lòng loạn cũng đúng lúc ra ngoài thanh tịnh.”
Điện thoại anh sáng lên, Cố Kiêu thấy màn hình khóa là ảnh chụp chung của anh và Giang Ly.
“Cô ấy gọi anh sao?” Cố Kiêu hỏi.
"Không có." Kỳ Tư Diễn trả lời anh ta.
“Vậy anh tìm đi.” Vẻ mặt Cố Kiêu hận không thể rèn thành sắt: “Anh nói thử anh cũng là một người thông minh như vậy sao có thể yêu như thế được.”
“Cô ấy không muốn nói chuyện với tôi thì đi tìm có ít gì.” Kỳ Tư Diễn đưa điện thoại di động đưa cho anh ta, một loạt các bức ảnh đập vào mắt: “Sao thế?” Cố Kiêu nhìn một hồi: “Cô ấy đi leo núi sao? Người đàn ông bên cạnh này là ai?”
“Ồ…đi mua sắm, và cùng nhau về nhà anh ấy."
Anh ta bỗng dưng ngừng lại trợn mắt: “Anh phái người theo dõi Ly Ly sao?”
“Không phải chứ lão Kỳ, con gái ở tuổi này có người theo đuổi là điều bình thường.” Cố Kiêu vỗ vai anh, ngồi xuống bên cạnh an ủi: “Nói không chừng người ta chính là bạn học chơi cùng, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Cố Kiêu.”
Kỳ Tư Diễn quay đầu, nghiêm túc nhìn anh ta.
“Cậu từng có cảm giác này không?”
“Còn có một số việc, rõ ràng cậu đã rất nỗ lực, rõ ràng…còn có chút thành công.”
“Nhưng mà chỉ cần người ấy xuất hiện thì mọi nỗ lực đều công cốc.”
“Cậu ta không phải là người khác.” Ngón tay Kỳ Tư Diễn cầm ly rượu trắng bệch: “Ly Ly đã quen cậu ta từ nhỏ.”
“Chuyện tình cảm này làm gì có trước sau.” Cố Kiêu cụng ly với anh: “Với bao nhiêu bạn gái cũ của em, em không coi trọng ai cả, đến giờ vẫn thấy người này yêu người kia.”
“Cô ấy không giống cậu.”
“Lần đầu tiên tôi về nước lúc thấy cô ấy, cô chỉ mới mười tuổi.”
“Sau đó lần sau tôi từ nước ngoài lại về cô đã học trung học.”
“Tôi ở trong bóng tôi nhìn cô ấy từ bé đến lớn cho đến nay, nhờ có sự cố đã tôi có được cô ấy.”
Ánh mắt Kỳ Tư Diễn ôn hòa nhưng lại xa xôi, sau đó cười khổ nói: “Lúc đó, tôi rất vui.” “Anh thích cô ấy vì cái gì.” Cố Kiêu đột nhiên hỏi anh.
“Cô ấy rất đặc biệt.” Kỳ Tư Diễn nhìn nét mặt tươi cười của cô bé trên màn hình, trái tim như tờ giấy trắng nhàu nát. “Không biết phải hình dung như thế nào, có lúc cô ấy yên tĩnh đến đáng sợ, lúc nũng nịu lại giống như mèo con.”
"Đôi khi cậu nhìn vào cô ấy, cậu sẽ thấy rằng trong mắt cô ấy có một tia không muốn thừa nhận thất bại, mạnh mẽ như cỏ dại không thể đốt cháy."
Anh thấp giọng cười lên: “Tôi không đoán ra được tính khí của cô ấy, nhưng cô ấy thông minh và lý trí, nhiều khi… lý trí khiến tôi thấy khó hiểu.
Tôi đã nói với cô ấy không biết bao nhiêu lần rằng tôi sẵn sàng đưa cô ấy ra khỏi vực thẳm.
Tôi đã nói với cô ấy không biết bao nhiêu lần rằng cô ấy có tôi ở bên cạnh.
Tôi đã đi được chín mươi chín bước, còn cô ấy vẫn không muốn bước còn lại.
Cô ấy không tin tôi.” Ngón tay Kỳ Tư Diễn khẽ run, tâm sự thu hết vào mắt: “Tôi không biết phải làm sao.”
Cố Kiêu ho khan một tiếng, cố gắng nói gì đó nhẹ nhàng để giảm bớt bầu không khí: “Anh đừng quá đau khổ, chuyện này nói ra cũng rất đơn giản. Anh nhìn thử một chút, anh thích cô ấy, còn cô ấy sẽ sớm muộn gì cũng thích anh.”
“Đến nổi người kia.”
“Anh đường đường là một CEO đuổi một tiểu tử còn khó sao?”
“Cô ấy sẽ không thỏa hiệp. Với lại bây giờ ts nhất cô ấy còn ở bên cạnh tôi, tôi còn nhìn cô ấy ngủ.”
Kỳ Tư Diễn thở dài: “Nhưng nếu thật sự đi đến bước kia cả đời cô ấy sẽ hận tôi.”
“Anh đúng là không có chút tự tin nào.” Cố Kiêu nhướng mày không hiểu: “Lúc trước ở đại học người thích anh xếp thành hàng dài. Còn bây giờ.” Ánh mắt anh ta ra hiệu Kỳ Tư Diễn nhìn về phía sau: “Phía sau cũng có mấy người nhìn đến nổi tròng mắt sắp rơi ra ngoài.”
“Còn chuyện tình cảm này làm gì có chuyện thứ tự trước sau.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Kỳ Tư Diễn cực kỳ lạnh lùng.
“Nếu như tôi có thể xuất hiện sớm thì tốt hơn rồi.”
Nếu như…Người luôn bên cạnh cô cùng lớn lên là tôi thì tốt hơn rồi, Cố Kiêu không biết nói gì nữa vỗ vai anh một cái đi ra ngoài.