Quá Độ Sủng Nịch

Chương 31: Để anh theo đuổi em một lần nữa nhé.

Có một tin nhắn trên điện thoại được gửi đến sau bảy giờ, Kỳ Tư Diễn dặn dò đơn giản cô chăm sóc bản thân.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Ly đáp lại bốn chữ ‘Thuận buồm xuôi gió’.

Sau khi đến trường rồi tan học, cô ngồi một lúc ở quán cà phê gần đó đợi Tạ Lan Chi đến tìm cô.

Họ hẹn nhau đến vùng ngoại ô Long Thành để phỏng vấn, Tạ Lan Chi mang theo một cặp lớn trên lưng xuất hiện, anh ấy mặc một chiếc áo khoác denim, ba lô chứa các thiết bị chụp ảnh lớn nhỏ.

Giang Ly liếc thấy quyển nhật ký của anh, bên trong ghi chép cặn kẽ chi tiết các kế hoạch quay, từ nói gì đến mấy giờ bắt đầu, Tạ Lan Chi chuẩn bị mọi thứ hết sức tường tận, có thể nhìn ra được anh đặt tâm huyết vào bộ phim lần này chắc là để tạo chỗ đứng vững chắc trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Xe taxi đưa hai người đến chân núi, theo lời Tạ Lan Chi nói nơi ở của kiểm lâm ở lưng chừng núi, Giang Ly nhìn khu rừng rộng lớn trước mặt, trong lòng lập tức nản lòng.

Hôm qua cô bị Kỳ Tư Diễn đòi hỏi nhiều lần như vậy đến nổi đi bộ còn lảo đảo thì làm gì còn sức leo núi…

“Anh nghĩ một tiếng nữa là có thể leo đến lưng chừng núi, vừa lúc mặt trời lặn, chụp ảnh cũng rất đẹp.” Tạ Lan Chi cầm điện thoại di động hưng phấn tay kéo Giang Ly, người nọ chỉ là miễn cưỡng cười một tiếng.

Cô đi theo Tạ Lan Chi đi lên dù sao cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của anh, Giang Ly không muốn mất hứng.

Mới đi được một chút chân cô liền mềm cực kỳ mệt mỏi, Tạ Lan Chi nhìn dáng vẻ cô thở hổn hển lập tức dừng lại hỏi han: “Có muốn nghỉ một chút không?”

“Không sao.” Cô chống mạnh đi về phía trước mấy bước: “Tới lưng chừng núi trước đi.”

“không được.” Trong mắt Tạ Lan Chi hiện lên vẻ lo lắng: “Nếu không hôm nay đi về.”

“Đều do anh không cân nhắc kỹ lưỡng còn hẹn con gái leo núi.”

“Lúc này không gọi xe tới cũng không sao.” Giang Ly cười dịu dàng với anh: “Đúng rồi chỗ ở tối nay của chúng ta anh sắp xếp xong chưa?”

“Điều đó là đương nhiên.” Tạ Lan Chi chỉ phía trước: “Anh đã đặt dụng cụ cắm trại của mình sau phiến đá phía trước.”

“Cùng lắm Ly ly, nhất định buổi tối phải ở đây sao?”

Giang Ly gật đầu một cái tràn đầy mong đợi nhìn Tạ Lan chi, dĩ nhiên là muốn thỏa mãn nguyện vọng của anh: “Nếu không ngày mai chúng ta tiếp tục.”

“Cũng hay chương trình học của trường em hôm nay kết thúc rồi, em cũng có thời gian.”

“Vậy thì tốt quá.” Tạ Lan Chi nâng hàm bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Chú em bên kia có nói cho chú ấy biết chưa? Đây cũng không phải em đi một mình, sợ là chú em lo lắng.”

“Chú ấy đi rồi.” Giang Ly trả lời: “Không sao, chú ấy biết.”

“Chú ấy biết có anh không?”

Lúc Tạ Lan Chi đang bận bịu chuẩn bị dựng lều vải đột nhiên hỏi câu này: “Em có nói với chú em về anh không?”

“Vẫn chưa.” Ánh mắt Giang Ly có chút tránh né: “Chỉ nói là đi ra ngoài du lịch với bạn mấy ngày.”

“Không sao.” Tạ Lan Chi giương mắt: “Chú ấy không hiểu quan hệ của chúng ta, nếu như biết sẽ không yên tâm.”

Quan hệ của chúng ta?

Đêm xuống, Tạ Lan Chi đốt lửa ở cạnh lều vải, Giang Ly bọc mình trong thảm rúc vào bên người anh. Hơi thở trên người Tạ Lan Chi mang mùi vị bạc hà nhàn nhạt còn mát mẻ không giống với Kỳ Tư Diễn.

Lúc người đàn ông kia đến gần thật giống với hoa anh túc tản ra cám dỗ trí mạng. Giang Ly vỗ đầu mình một cái sao có thể động một chút là nghĩ đến Kỳ Tư Diễn.

“Thật tốt.” Tạ Lan Chi ngửa mặt trông lên bầu trời đêm, những con đom đóm nhấp nháy phản chiếu trong đôi mắt sạch sẽ của anh: “Còn nhớ lần cắm trại trước với em là ở trường trung học cơ sở.”

“Đúng vậy.” Giang Ly nhếch mép lên: “Lúc đó em còn đã bỏ qua chuyến tham quan mùa thu của trường và đòi đến trường trung học để chơi với anh, điều đó khiến các bạn trong lớp cười ồ lên."

“Lúc trước em rất tinh nghịch.” Tạ Lan Chi xâu những nguyên liệu đã chuẩn bị vào xiên và nướng trên lửa: “Bây giờ cảm giác đã khác.”

“Có gì không giống?” Giang Ly lấy một bó nấm nướng từ anh ấy: “Chỉ là thêm mấy tuổi thôi.” “Em không thích cười nữa.” Tạ Lan Chi rũ mắt lẳng lặng trả lời cô: “Trước đây em rất thích đuổi theo anh quấy phá nhưng bây giờ không còn như thế nữa.”

“Ừ, có lẽ là lớn tuổi.”

Giọng Giang Ly nhỏ nhẹ: “Huống chi cũng không có chuyện gì đáng giá bằng chuyện anh trở lại.”

Hai người ăn cơm mỗi người một câu, trên núi tín hiệu không tốt liền đi ngủ sớm.

Trước khi ngủ, Tạ Lan Chi từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.

“Bây giờ em không còn cô đơn.” Anh đan những ngón tay vào cô, giọng nói dịu dàng thấm vào tận xương tủy.

Giang Ly nghe anh nói chuyện không trả lời.

Anh bắt đầu hôn từ má cô, hôn hết lên chiếc cổ thon thả của cô rồi dừng lại ở khuôn ngực đầy đặn, qua ánh đèn bên ngoài lều Giang Ly thấy anh có vẻ động tình.

"Ly Ly.”

Anh đặt tay Giang Ly lên ngực mình, nói từng chữ một: "Anh muốn theo đuổi em lại, có được không?"

“Anh đã không cùng em trong hai năm qua, còn giờ hãy để anh bù đắp cho em.”

“Anh không cần bù đắp.” Giang Ly và anh ấy bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng.

“Cho tới bây giờ em chưa từng trách anh.”

Tạ Lan Chi nâng khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt hôn cô ngổn ngang, mái tóc dài của Giang Ly tan vào màn đêm, đôi mắt anh mờ ảo, quyến rũ như yêu tinh, lá cây bên ngoài xào xạc, nhưng hơi ấm bên trong không thể thổi bay.