Với những ý nghĩ bình thường về vật chất và những nhu cầu tình cảmcủa một con người mang nặng nợ gia đình, trong một phút, Hữu Bằng đãbước qua lý trí, bằng lòng nhận lời Tony Hải trong một tâm trạng vô cùng thụ động. Anh ngây thơ nghĩ rằng loại vũ khi sinh học của mình sẽ giúploài người bớt cảnh thương vong đổ nát.
Ý tưởng là của Tony Hải. Hắn muốn anh tạo ra một sinh vật biết hútmáu người. Con vật đó không chỉ biết gϊếŧ người mà còn tạo nên một ấntượng ma quái nhằm lung lay tinh thần chiến đấu của đối phương.
Chỉ là một con vật biết hút máu thôi ư? Hữu Bằng nghe mừng rơn trongdạ. Theo anh, một con vật như thế ít nguy hiểm hơn một viên đạn rấtnhiều.
Thế là anh lao mình vào nghiên cứu. Con vật mà anh chọn chính là loài dơi. Bằng cách tạo ra sự thiếu hụt chuỗi alpha trong cấu trúc Hemolobin anh khiến cho loài dơi kia lâm vào tình trạng thiếu hụt hồng cầu nghiêm trọng. Thêm vào biến đổi cấu trúc gien ở não bộ, con vật vốn hiền lànhchỉ biết ăn hoa quả trở nên hung hãn khác thường.
Sự việc được tiến hành thuận lợi. Hữu Bằng đã tính trước,với trọnglượng của mình, một con dơi chỉ hút được nửa đơn vị máu. Đủ làm đốiphương khϊếp sợ chứ không đủ sức gϊếŧ chết một con người. Anh khônglường trước được một sai lầm. Rằng đã có một loài vi khuẩn xuất hiệntrong quá trình nghiên cứu của mình. Chính loài vi khuẩn này đã để lạinhững hậu quả khủng khϊếp về sau.
Vậy là xong, Hữu Bằng thở phào nhẹ nhõm. Chưa vội thông báo kết quảvới Tony Hải, anh muốn khoe thành tựu này với Hương Huyền.Cô hẳn là tựhào nhiều về một anh chồng giỏi giang như thế. Số tiền năm mươi triệuđồng còn lại mà Tony Hải hứa đưa anh nhất định sẽ trích một phần cùng vợ đi du lịch. Tội nghiệp Hương Huyền, mang tiếng là vợ của một tiến sĩ mà chưa được cùng anh đi du lịch bao giờ. Từ lúc mang thai, anh đã mãi longhiên cứu chẳng ngó ngàng gì chắc cô buồn và tủi thân nhiều lắm.
- Hương Huyền ơi! Ra xem anh mang gì về cho em đây!
Chiếc Toyota dừng lại, vừa bước chân vào nhà, Hữu Bằng đã cất giọnggọi to. Hạnh phúc nhìn thấy vợ ra mở cửa với nụ cười mừng rỡ trên môi.
- Hữu Bằng, anh về sớm quá. Em vẫn chưa kịp làm cơm.
Bước từ từ thôi, kẻo té. - Đưa tay ôm lấy Hương Huyền, Hữu Bằng nghelòng tràn ngập một tình yêu. - Thai nghén mệt mỏi không lo, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chồng. Vừa gặp mặt đã lo cuống cuồng với bữa cơm còn đanglàm chưa xong. - Hôm nay em có khoẻ không?
- Khoẻ lắm! - Tựa đầu vào vai Hữu Bằng, cùng anh bước vào nhà, HươngHuyền rối rít khoe. - Anh biết không, hôm nay con đạp những ba lần đó.
- Thật sao? - Đặt tay lên chiếc bụng đã nhô cao của vợ, Hữu Bằng mắng yêu con - Con gái, sao mà nghịch quá. Con làm đau mẹ nữa là ba đánh đòn con đó.
- Em không cho anh đánh đòn con đâu. - Chưa gì Hương Huyền đã binh con, cứ như anh là một người cha hung dữ lắm.
Hữu Bằng bật cười nhìn vợ đưa tay ôm lấy bụng như bảo vệ con:
- Ấy chết. - Hương Huyền bỗng chồm nhanh người dậy. - Nồi cơm... để em xuống xem.
- Cứ bỏ mặc nó đi. - Hữu Bằng kéo tay Hương Huyền lại. - Hôm nay vợ chồng mình đi ăn tiệm.
- Sao mà anh sang thế? - Ngồi xuống lòng anh, Hương Huyền nhẹ lắc đầu từ chối. - Đừng đi anh à! Ăn tiệm mắc lắm. Hãy để dành lo tương lai cho con.
- Đấy! Lại như vậy nữa rồi. - Hữu Bằng nhăn nhó. - Em lúc nào cũng dè xẻn, trùm sò như bà cụ vậy. Đừng lo... anh đã có tiền nhiều lắm rồiđây. Nói xong, để chứng minh, Hữu Bằng lấy từ trong túi ra một xấp tiềndày cộm.
Hương Huyền trông thấy không vui, còn lộ nét hoang mang, lo sợ:
- Tiền ở đâu nhiều thế? Anh làm điều gì bất chính phải không? Trờiơi, em nói với anh rồi... Nghèo bao nhiêu em cũng chịu được mà... anhphải giữ lấy thanh danh.
Cao quý thai tấm lòng người vợ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chồng. HữuBằng nghe lòng ngập đầy niềm xúc động. Nhẹ hôn lên mái tóc Hương Huyền,anh trầm giọng:
- Em đừng lo. Anh không bao giờ làm chuyện phi pháp hay phải mấtthanh danh. Đây là số tiền thưởng cho công trình nghiên cứu của anhthôi.
- Thật à? - Đôi mắt người vợ long lanh sáng. - Anh đã nghiên cứu được công trình gì sao không nói cho em biết với.
- Anh muốn tặng em một bất ngờ thôi.
Vui vẻ chồm người lên chiếc l*иg, Hữu Bằng nhẹ tháo tấm phủ bên ngoài, Hương Huyền vội kêu lên ngơ ngác:
- Là một con dơi ư?
- Phải... là một con dơi. - Hào hứng, Hữu Bằng kể cho Hương Huyền nghe kế hoạch của mình với Tony Hải.
Những tưởng khi nghe xong, cô sẽ mừng rỡ khen anh tài giỏi rồi tặngcho anh một nụ hôn thưởng công. Nào ngờ... sắc mặt Hương Huyền cứ táidần đi theo câu chuyện kể.
Cuối cùng, như quá đỗi bàng hoàng... cô chỉ thốt được một câu:
- Khủng khϊếp, thật là khủng khϊếp quá!
- Không có gì khủng khϊếp đâu. - Ôm vai Hương Huyền, Hữu Bằng mongmột sự đồng tình. - Anh đã nghĩ kỹ lắm rồi. So với không hậu quả khủngkhϊếp của vũ khí. Con dơi của anh... chẳng là gì cả. Em xem, nó chỉ cóthể doạ được tinh thần đối phương chứ không gϊếŧ người.
- Đành rằng thế... nhưng... - Hương Huyền nhẹ ôm lấy chồng. - Là mộtbác sĩ, một nhà khoa học. Nhiệm vụ của anh là cứu người, là nghiên cứuphát minh ra những thứ có ích cho cuộc sống. Anh không thể vì tiền màphát minh ra cái
điều trái tự nhiên như thế. Anh đã nghĩ đến hậu quả của việc mình làm chưa? Một mai, khi những con dơi khát máu, hung hăng này được nhânthành diện rộng. Khi chúng ta không kiểm soát được chúng...chuyện gì sẽxảy ra? Nỗi kinh hoàng không còn là của riêng phe đối lập, nó sẽ đe doạđến cuộc sống của những người dân lương thiện.
- Chuyện không thể đến nỗi ghê rợn như em nghĩ. - Hữu Bằng nhẹ vuốttóc Hương Huyền. Trong phút chốc, anh đã thấy hối hận vì đã đem câuchuyện rùng rợn này ám ảnh cô. Nhưng để mọi chuyện không xảy ra như emnói, anh sẽ suy nghĩ, nghiên cứu tìm xem có cách nào khiến lũ dơi kia sẽ phải tự huỷ trong một thời gian ngắn.
- Dù anh có nói gì, em cũng không đồng ý với hành động của anh. -Hương Huyền vẫn lúc đầu. Anh có biết, làm như vậy là huỷ hoại môitrường, là tàn nhẫn lắm! Rồi đây loài dơi sẽ vì anh mà tuyệt chủng trênthế gian này... Không... anh phải huỷ bỏ phát minh này. Hữu Bằng vì đìacon trong bụng, em tha thiết yêu cầu anh dừng công bố nó.
Huỷ hoại môi trường? Diệt sạch loài dơi trên hành tinh? Điều đó... lẽ nào Hữu Bằng không biết. Một khi anh biến đổi gen làm cho loải dơi phải tự huỷ trong một thời gian ngắn, thì cũng có nghĩa là anh đã rút ngắnthời gian sống của một thế hệ dơi nối tiếp. Gen di truyền học...
- Điều đó anh có lạ lùng gì? Nhưng... huỷ bỏ phát minh... - Hữu Bằngbiết mình không thể nào làm được, vì số tiền Tony Hải trao cho đã tiêuxài gần hết và... chút kiêu ngạo của bản thân nữa.
Một khi phát minh này được công khai. Tên tuổi của anh nhất định sẽlẫy lừng vang dội. Mọi người sẽ phải khâm phục xem anh như một vị thánhđã tìm ra cách giải thoát cho loài người, vũ khí sinh học thay cho vũkhí hạt nhân... Điều này thật vĩ đại, phi thường. Sao Hương Huyền lạinhìn sự việc này ở một góc độ tiêu cực quá!
Với suy nghĩ, niềm tin mình đã lập nhiều công hơn tội, Hữu Bằng kiênquyết không nghe lời vợ, mặc cho cô giận dỗi bỏ vào phòng nằm khóc, bữacơm chiều hôm đó, đã không diễn ra như Hữu Bằng mong đợi.
Rồi Hương Huyền sẽ hiểu mình thôi. Hữu Bằng tự an ủi.
Nhìn cô nằm quay lưng lại với mình, anh không buồn, không giận chútnào mà lại càng cảm thấy yêu cô nhiều hơn nữa. Bởi một tâm hồn nhân hậu, mềm yếu như Hương Huyền sẽ không bao giờ chấp nhận cho chồng phát minhra một thứ vũ khí hại người như thế.
Cuộc sống thôi! Hữu Bằng chỉ muốn nói với cô như vậy. Anh không thểcưỡng lai qui luật của cuộc sống vật chất. Phát minh này tuy độc ác,nhưng nó
đã giúp anh làm tròn số phận của một con người với gia đình. Ba mẹcủa anh giờ đây đã có thể yên nghỉ trong một căn nhà ấm cúng giữa trờimưa bão. Các anh chị em cũng đều tạm ổn về kinh tế với những phương tiện được anh giúp đỡ cho. Hương Huyền... chỉ một lẩn này thôi... anh hứa có em... An tâm với lời tự hứa của mình, Hữu Bằng ngủ quên lúc nào khôngbiết...