Triệu Thanh Mộng xem náo nhiệt mà mặt đỏ bừng vì hưng phấn, cô ấy là loại người không sợ lớn chuyện.
Mọi người ở một bên chăm chú quan sát, nhưng so với sự hưng phấn của Triệu Thanh Mộng thì mọi người kiềm chế hơn rất nhiều.
Dù sao cô ấy cũng là em gái của Triệu Cảnh Hàng, bọn họ thì không phải.
Khoảnh khắc Thẩm Thu được Triệu Cảnh Hàng bế lên, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Anh đang làm gì vậy?” Thẩm Thu vừa nói xong thì muốn nhảy xuống.
Triệu Cảnh Hàng ôm chặt cô, lạnh lùng nói: “Cô đi xuống thử xem?”
Thẩm Thu: “Tôi chưa tới mức không thể đi được.”
Triệu Cảnh Hàng ồ một tiếng: “Vậy bây giờ cô muốn quay về để Triệu Tu Diên mặc cái áo khác cho cô thì cô mới vui, đúng không?”
Thẩm Thu thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt có chút không tốt: “Anh đừng có nói vậy, A Diên đã có vị hôn thê rồi, tôi với anh ấy không có chuyện gì.
Anh cố ý ôm tôi trước mặt anh ấy, đúng là làm chuyện thừa.”
Triệu Cảnh Hàng dừng lại, trầm mặc nhìn cô: “A Diên?”
Thẩm Thu: “…”
Triệu Cảnh Hàng bị xưng hô này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sắc mặt trở nên trầm hơn, không nói lời nào với cô, chỉ nhấc chân đi vào trong.
“Anh! Trên lầu có một phòng, có thể thay quần áo! Em dẫn anh tới đó!” Trên mặt Triệu Thanh Mộng nở nụ cười tươi rói, chạy theo.
Khi lên lầu, Thẩm Thu vùng vẫy khỏi người Triệu Cảnh Hàng.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng không để cho cô rời đi, nắm chặt lấy tay cô, tiếp tục bước đi.
Thẩm Thu bị kéo lại, tức giận nói: “Tôi có thể tự đi được!”
Triệu Cảnh Hàng mặc kệ cô, kéo cô đến một căn phòng, đẩy cô vào, lôi người vào rồi dùng tay khóa trái cửa lại.
Trên người Thẩm Thu vẫn còn ướt, ngay lúc cô tỉnh táo lại thì cô đã bị Triệu Cảnh Hàng kéo lại và ấn sau cánh cửa.
Hai má cô áp vào tấm cửa lạnh lẽo, sau gáy cô truyền tới một hơi thở nóng bỏng.
Triệu Cảnh Hàng: “Kêu thân mật như vậy? Cô thường gọi anh ta như thế?”
Thẩm Thu vùng vẫy hai lần, nhưng người đàn ông phía sau không hề nhúc nhích, siết chặt cổ tay cô, gần như là bóp nát xương cô.
Thẩm Thu đau, cũng không giãy dụa nữa, chỉ nói: “Chỉ là xưng hô, tên đó thì có gì à?”
“Đúng, không có gì, hai người cùng nhau lớn lên, đương nhiên phải gọi tên thân mật rồi.” Giọng nói của Triệu Cảnh Hàng tràn đầy tức giận: “Cô vừa nói cô không có gì với anh ta, nhưng hình như anh ta lại không nghĩ vậy?”
Thẩm Thu hít sâu một hơi: “Triệu Cảnh Hàng! Anh thả tôi ra trước ——”
Triệu Cảnh Hàng không chịu buông cô ra, cơn ghen lúc này gần như muốn đốt cháy tim phổi, không còn khống chế được bản thân nữa, nói một câu hoàn toàn không suy nghĩ: “Thẩm Thu, cô xem vừa rồi anh ta rất căng thẳng, mặc kệ vị hôn thê đang đứng bên cạnh, mà lúc đó anh ta lại đưa quần áo tới cho cô.
Để tôi xem, ngoài mặt cô nói hai người không có gì với nhau, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm nhau!”
Thẩm Thu hất tay anh, nhưng bị anh tránh được, cô lại chế nhạo nói: “Anh cũng thân mật với người ta.
Không, không phải thân mật, chỉ là ngủ với nhau thôi, nên anh cũng không tốt hơn là bao!”
Ngực Triệu Cảnh Hàng phập phồng, nói không nên lời, nắm lấy cằm cô rồi cắn xuống, bá đạo cạy môi cô ra.
Thẩm Thu hơi sững sờ, muốn phản kháng.
Nhưng đằng sau cánh cửa vang lên giọng nói của Triệu Thanh Mộng: “Phòng này không có quần áo.
Có muốn đổi sang phòng đối diện không?”
Giọng nói rất gần, chỉ cách một cánh cửa, Thẩm Thu đột nhiên dừng lại.
Vì vậy Triệu Cảnh Hàng càng thêm càn rỡ, anh đè cô ở chỗ này, không có chút kẽ hở nào, không chừa cho cô đường lui.
Dần dần, môi anh trượt khỏi môi cô, trượt đến tai cô.
Cả người cô ướt nhẹp, lạnh lẽo, nên cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh, như muốn thiêu đốt cả người cô.
Thẩm Thu nhỏ giọng, không để lộ ra ngoài dù chỉ một chút.
“Thẩm Thu? Anh trai? Chà ~ không trả lời à, vậy em không làm phiền hai người nữa, đừng lo nha, em sẽ không để người khác tới quấy rầy đâu, ừm…..
Dù sao quần áo cũng ở phòng đối diện, anh ơi, một chút nữa nhớ qua lấy quần áo cho cô ấy nha ~ ”
Giọng nói Triệu Thanh Mộng rất vui vẻ, nói được một hồi, rồi rời đi.
Sau khi Thẩm Thu nghe thấy tiếng cô ấy đi xuống lầu, không quan tâm gì nữa, cô dùng cùi chỏ chọc mạnh vào người anh.
Lần này Triệu Cảnh Hàng không có né tránh, anh rêи ɾỉ lui về phía sau một bước.
Thẩm Thu lập tức quay người lại.
Triệu Cảnh Hàng phản ứng nhanh, anh giơ tay ấn lên vai cô, đè cô lại.
Khi nói, giọng của anh tràn đầy du͙© vọиɠ.
“Cô muốn chết à?”
Thẩm Thu giương mắt nhìn anh: “Nếu muốn lên giường, thì anh nên tìm những người nguyện ý.
Nếu không…”
“Nếu không thì cô muốn dùng dao à?”
“Yên tâm đi, tôi không vội như vậy.”
“….”
Thẩm Thu quay đầu lại: “Thật sao?”
Đương nhiên Triệu Cảnh Hàng đang nói dối, trong lòng anh đã nóng rực.
Nhưng lúc này đột nhiên anh nhớ ra cả người cô đang ướt.
“Đi.”
Triệu Cảnh Hàng mở cửa, kéo cô về phía đối diện.
Có dấu hiệu cho thấy có người ở phòng đối diện, trong tủ còn có mấy bộ quần áo mới, Triệu Cảnh Hàng kéo người tới trước tủ đồ, tức giận nói: “Thay đồ.”
Thẩm Thu nhìn anh: “Anh đi ra ngoài.”
Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng, nhưng cũng không nói nhiều, quay đầu bước ra khỏi phòng.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa lại, đi vào trong thay quần áo.
Cả người Thẩm Thu run lên sau khi cởi đồ ra, cô đi vào phòng tắm, sau khi sấy tóc xong, cô quấn khăn tắm bước ra tìm quần áo trong tủ.
Sau khi nhìn xung quanh, cô phát hiện quần áo của Triệu Thanh Mộng theo hướng ngọt ngào, váy ngắn, không tìm được quần.
Thẩm Thu cau mày, không còn cách nào khác ngoài việc lấy áo sơ mi và váy ra mặc vào.
Cô rất ít khi mặc váy ngắn, cô cảm thấy không quen…..
Cô cảm thấy rằng mình không thể đi ra ngoài như thế này được, vì vậy cô đứng sau cánh cửa, mở một khe nhỏ.
Triệu Cảnh Hàng vẫn đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng động liền liếc cô một cái: “Xong rồi à, đi xuống lầu thôi.”
Vẻ mặt Thẩm Thu vô cảm: “Tôi muốn điện thoại và áo khoác của tôi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Cô không cởi trước khi nhảy xuống, bây giờ đang ở dưới tầng.”
Thẩm Thu: “Giúp tôi đem lên đi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Mặc đồ xong rồi đi xuống lấy, cô ra lệnh cho tôi vui vẻ nhỉ.”
Anh định đẩy cửa vào, nhưng Thẩm Thu đã giữ chặt cửa không cho anh vào: “Vậy anh tự mình xuống lầu đi, tôi làm khô đồ trước.”
“Cô lại lên cơn điên gì vậy, tính hong khô tới năm sau hay gì? Đi ra.”
Thẩm Thu vẫn không chịu ra: “Bao giờ tiệc kết thúc rồi kêu tôi.”
Triệu Cảnh Hàng không còn kiên nhẫn nữa: “Tôi kêu cô ra đây, không phải để em hong khô đồ?”
Triệu Cảnh Hàng nắm tay cô kéo ra ngoài.
Thẩm Thu loạng choạng, một chân trần bước ra.
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn, hơi sửng sốt.
Ngày thường, Thẩm Thu thường mặc quần tây và áo vest.
Nhìn lạnh lùng và xinh đẹp, càng có khí chất của một nữ anh hùng.
Nhưng bây giờ cô đang mặc một chiếc váy ngắn, loại kiểu Hàn mà Triệu Thanh Mộng thường mặc…… Nhất thời khí phách nữ anh hùng của cô giảm đi một nửa, quyến rũ hơn rất nhiều.
Hơn nữa, chiếc váy này quá ngắn khiến cho đôi chân dài của cô lộ ra, đôi chân trắng nõn, khiến người ta không thể rời mắt.
Triệu Cảnh Hàng hiếm khi bị nghẹn họng: “Cô…..”
“Trong đó chỉ có cái này, nên tôi muốn hong khô đồ của mình.” Sắc mặt Thẩm Thu lạnh lùng, nhưng cũng không kìm chế được vẻ mặt xấu hổ của mình.
Cuối cùng Triệu Cảnh Hàng cũng biết tại sao cô không chịu đi ra, sau khi phản ứng lại, anh nói: “Cô ở mãi trong đấy không chịu đi ra là vì cái này sao?”
Thẩm Thu không nói nhiều, quay người rời đi.
Triệu Cảnh Hàng trực tiếp tóm lấy cô ở phía sau, ôm eo cô kéo người vào lòng: “Nhưng mặc thế này, dao cũng không giấu được phải không?”
Thẩm Thu sững người: “… Tôi có thể gϊếŧ người mà không cần dao.”
Triệu Cảnh Hàng ngửi được mùi thơm trên tóc cô, anh nhẹ giọng nói: “Là rất nhiều mạng người.”
Cô không biết câu này có nghĩa là gì?
“A… sao hai người vẫn còn ở cửa vậy.” Đúng lúc này, truyền tới giọng nói của Triệu Thanh Mộng cách đó không xa.
Thẩm Thu nhìn lại và thấy không chỉ có Triệu Thanh Mộng, mà còn có cả Triệu Tu Diên.
Cô nhỏ giọng: “Buông ra.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn theo tầm mắt của cô, anh càng không muốn thả cô ra, lười biếng nói: “Em tới đây làm gì để quấy rầy người khác?”
“Ừm… Em nghĩ là đã lâu vậy rồi….
Chắc cô ấy cũng thay đồ xong rồi.” Triệu Thanh Mộng nhìn Triệu Tu Diên: “Anh hai, anh nhìn đi, thật sự không sao mà, anh đừng lo cho Thẩm Thu.”
Triệu Thanh Mộng nói câu này thì có chút chột dạ, cảnh này nhìn không ổn chút nào.
Sắc mặt Triệu Tu Diên cũng rất kém, anh ta thấy cô lên lầu mà mãi không xuống, lo là cô sẽ xảy ra chuyện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Triệu Thanh Mộng mơ hồ thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nhanh chóng đổi chủ đề nói: “Thẩm Thu, cô mặc bộ này thật đẹp, chân cũng đẹp ~”
Mặt Thẩm Thu đột nhiên nóng lên, từ nhỏ đến đại học cô không được phép mặc váy, bây giờ có người nói câu này cô lại càng không thích ứng được.
Triệu Cảnh Hàng nghe vậy đột nhiên phản ứng lại, cau mày, vừa rồi không buông cô ra, lúc này mới buông ra, đẩy cô vào phòng.
Thẩm Thu: “Anh?”
“Đợi.”
Nói xong, anh đóng cửa lại.
Triệu Cảnh Hàng buông nắm cửa, xoay người lại: “Lấy quần cho cô ấy.”
Triệu Thanh Mộng: “Em không có quần, em không có mặc quần dài.”
Triệu Cảnh Hàng: “Vậy thì đi mua đi.”
Triệu Thanh Mộng lẩm bẩm nói: “Thẩm Thu mặc váy của em đẹp vậy mà, sao anh lại …”
Cô ấy còn chưa kịp nói xong đã bị ánh mắt của Triệu Cảnh Hàng làm cho nín họng chỉ có thể nói: “Được, được rồi, em sẽ kêu người đi mua.”
Nói xong cô ấy đi xuống lầu.
Triệu Cảnh Hàng không nhúc nhích nhìn Triệu Tu Diên.
“Anh cũng có thể đi.”
Triệu Tu Diên: “Chuyện trước đây là tôi kêu em ấy làm.
Cậu không cần trút giận lên người em ấy.”
“Tôi trút giận lên người cô ấy? Anh không thấy à, tôi đối xử với cô ấy rất tốt.
Hơn nữa, là anh đưa cô ấy cho tôi, nên bây giờ đừng có hối hận.”
Triệu Tu Diên nắm chặt tay: “Triệu Cảnh Hàng, cậu không phải rất thích cô ấy sao, trói cô ấy bên mình vui lắm à?”
“Ừ.” Triệu Cảnh Hàng cười: “Tôi biết, nhưng anh, anh thật sự thích cô ấy sao? Nếu là vậy thì tại sao anh lại bắt cô ấy tới dụ dỗ tôi?”
Triệu Tu Diên sửng sốt.
Triệu Cảnh Hàng cười nhẹ, lạnh lùng nói: “Cô ấy đối với anh chỉ là công cụ mà thôi.
Bây giờ anh dẫn vị hôn thê tới đây, rồi quan tâm người ta là có ý gì?”