Editor: Mộng Du + Beta: MiaĐầu xuân, cỏ cây hoa lá trong sân như bừng lên sức sống mới.
Sau khi ăn trưa, dì Lương đi dạo một vòng quanh sân, tưới nước bón phân cho hoa cỏ, rất thoải mái.
Qua một lúc, dì Lương đoán rằng có lẽ Triệu Cảnh Hàng đã ăn cơm xong rồi nên định quay lại dọn dẹp bát đũa, nhưng sau khi bước vào cửa bà lại phát hiện các món trên bàn hầu như chưa được đυ.ng đũa.
Triệu Cảnh Hàng vẫn ngồi cạnh bàn, sắc mặt nhàn nhạt nhìn điện thoại, không biết là đang nghĩ gì.
“Cơm hôm nay không hợp khẩu vị cậu sao?” Dì Lương thấp thỏm hỏi.
Triệu Cảnh Hàng không trả lời, thay vào đó lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Cũng sắp một giờ chiều rồi.”
Triệu Cảnh Hàng cau mày, tay nắm chặt điện thoại.
Người ở khách sạn nói cho anh biết chuyện trả phòng, cả ngày hôm nay Thẩm Thu đã sớm không ở khách sạn nữa rồi.
Nhưng đến bây giờ cô vẫn không liên lạc với anh… Anh nghĩ không biết cô đã đi đâu. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một đáp án là Triệu Tu Diên.
Anh biết mình có thể trực tiếp gọi điện thoại liên hệ, hoặc có thể đến tóm người về. Nhưng anh lại không muốn đối mặt với cảnh Thẩm Thu ở cùng với Triệu Tu Diên.
“Cậu có cần tôi hâm nóng lại thức ăn không, hay là muốn ăn món gì, để tôi làm cho cậu.”
“Không cần đâu, tôi không đói.”
“Được rồi…”
Dì Lương thấy Triệu Cảnh Hàng không ăn, bèn đi qua định dọn dẹp. Lúc bà đi đến cạnh bàn thì thấy trên màn hình điện thoại là tên của Thẩm Thu.
Dì Lương không biết nhiều về chuyện ở công ty, chỉ là thấy gần đây cả hai đều không hay về nhà, bà đoán chắc là hai người cãi nhau rồi.
“Không biết làm sao mà gần đây Thẩm Thu toàn ở chỗ của cô ấy, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy còn nói hôm nay không có việc, vậy mà lại không thấy tới. Nhưng mà hôm nay tôi mua rất nhiều đồ ăn, cậu chủ, cậu có muốn gọi cô ấy về ăn tối không?” Dì Lương làm như vô ý nói, muốn xem phản ứng của Triệu Cảnh Hàng như thế nào, để xem có thật là hai người có phải là cãi nhau không.
Triệu Cảnh Hàng khựng lại, rất nhanh hỏi lại: “Chỗ của cô ấy? Lúc dì gọi điện thoại cô ấy đang ở đâu?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Dì Lương có chút khó hiểu: “Đương nhiên là ở nhà của cô ấy rồi, sao vậy ạ?”
Hai mắt Triệu Cảnh Hàng sáng lên, đột nhiên đứng bật dậy đi ra ngoài.
Dì Lương sững sờ: “Hai người…. sẽ trở lại chứ.”
Nhưng Triệu Cảnh Hàng đi rất nhanh, đã không thấy bóng dáng anh đâu rồi.
Dì Lương lắc đầu, mỉm cười ngồi xuống.
Cặp đôi này, đúng thật là.
Triệu Cảnh Hàng đến gara lấy xe, trực tiếp hướng đến nơi Thẩm Thu thuê mà đi.
Suốt cả quãng đường, anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt ủ rũ, nhưng biết được Thẩm Thu không đến chỗ của Triệu Tu Diên, trong lòng không kiềm chế được lại có chút vui mừng.
Tối hôm qua làm tổn thương lẫn nhau đến mức anh đóng sập cửa bỏ đi, lúc ấy còn nghĩ không bao giờ muốn gặp lại cô gái này. Vậy mà mới một đêm thôi, anh lại vì cô mà cảm thấy vui vẻ.
Nhưng đến khi đến cổng tiểu khu, từ xa nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc lái vụt qua trước mặt anh, niềm vui nhỏ bé khó mà có được cũng tiêu tan.
Anh biết đó là xe của Triệu Tu Diên.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mặt Triệu Cảnh Hàng tối sầm lại, sự phẫn nộ đêm qua nổi dậy như vũ bão, suýt chút nữa đã thiêu đốt con người anh.
Anh không khởi động xe nữa, ngồi trong xe một lúc lâu, sau đó đánh vô lăng, lái đi một hướng khác.
Thẩm Thu ngồi trên sô pha, nhìn cánh cửa đang đóng, rất lâu không hồi thần lại.
Triệu Tu Diên đã đi rồi.
Nhưng những lời anh ta nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Trở về trước đó…… không phát sinh chuyện gì cả.
Vậy mà anh ta lại nói ra những lời đó.
Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự bị sốc, cũng rất bài xích.
Trước kia anh ta là người như thế nào, lúc anh ta không có gì trong tay là bộ dáng gì, cô đều biết rõ.
Cô cũng rõ ràng, Triệu Tu Diên của hiện tại không thể nào quay lại, anh ta đã đánh đổi rất nhiều, cũng nỗ lực rất nhiều để có ngày hôm nay. Anh ta căm ghét những ngày mình không có đủ năng lực mà bị người khác bắt nạt.
Buông tay một đoạn thời gian rồi nhìn lại, cuối cùng, anh ta sẽ hối hận.
Cô không muốn anh ta phải hối hận.
Với lại…. những lời đó, không chỉ là muốn để cô quay lại bên cạnh anh ta.
Trái tim Thẩm Thu vừa nãy rung động không chỉ bởi vì những lời anh ta nói, mà còn vì bởi những tình cảm mà anh ta bộc lộ.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Thẩm Thu nghĩ rằng Triệu Tu Diên sẽ thích cô, thích theo kiểu nam và nữ.
Bởi cả hai đều biết rõ, điểm cuối cùng của
anh ta là ở đâu.
Cô nghĩ, vừa nãy anh ta nói ra những lời đó, hẳn là vì Triệu Cảnh Hàng. Anh ta chỉ là không quen với việc có cô bên cạnh, cũng là bởi vì không muốn cô thích đối thủ của anh ta mà thôi.
Vì vậy, cô từ chối một cách thẳng thắn.
“Không muốn quay lại quá khứ.”
Đây là đáp án cô cho anh ta.
Thẩm Thu ở nhà nhàn rỗi hai ngày, có chút ngoài ý muốn, vì Triệu Cảnh Hàng không xuất hiện, cũng không gọi điện cho cô.
Trong lòng cô hy vọng nghĩ, có phải sau đêm
đó, đột nhiên anh không muốn làm ồn ào mọi chuyện, cũng lựa chọn để cô rời đi.
Tuy nhiên suy nghĩ đó đã hoàn toàn bị đánh bay vào tối ngày thứ ba.
Đầu tiên là Triệu Thanh Mộng gọi điện cho cô, nói rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tổ chức một buổi tiệc rất lớn, muốn mời cô đến chơi.
Thẩm Thu từ chối.
Nhưng cúp máy chưa được bao lâu thì Triệu Cảnh Hàng gọi đến, anh cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ nói hai chữ “xuống lầu” rồi cúp máy.
Thẩm Thu biết, Triệu Cảnh Hàng đại khái đang ở gần chỗ cô.
Điều cô hy vọng đã không xảy ra, Triệu Cảnh Hàng vẫn là Triệu Cảnh Hàng.
Mười phút sau, cô thay xong quần áo, bước ra khỏi tiểu khu.
Xa xa, cô nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đen đang đậu bên kia đường, yên lặng đứng đó, như một chú sư tử rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Thẩm Thu mở cửa xe ngồi vào.
“Cô còn có thể chậm chạp hơn nữa không?”
Vừa mở miệng, chính là phong cách của Triệu Cảnh Hàng.
“Mới có mười phút.”
“Mười phút đồng hồ rất nhanh à?”
Thẩm Thu vừa mở miệng đã nghĩ lại, bản thân nên tránh những cuộc cãi vã không đáng có với anh.
Vậy là cô hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Triệu Cảnh Hàng không vui đáp: “Đến tiệc sinh nhật.”
Thẩm Thu nhíu mày: “Cô Triệu sao?”
“Làm sao cô biết?”
Thẩm Thu: “Cô ấy gọi điện thoại cho tôi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Sau đó thì sao?”
“Tôi từ chối rồi.”
Triệu Cảnh Hàng nghĩ cũng biết lí do cô từ chối, với hoàn cảnh hiện tại của cô, đến đó gặp phải Triệu Tu Diên và nhiều người có quen biết, sẽ phát sinh những tình huống xấu hổ.
Nhưng anh chính là muốn đưa cô đến đó, để cô hiểu rõ rằng, cho dù Triệu Tu Diên có ở đó thì cô cũng chỉ có thể đứng bên cạnh anh.
Tiệc sinh nhật của Triệu Thanh Mộng được tổ chức giống như một sòng bạc, mang phong cách hoài cổ của những năm 90.
Lúc Thẩm Thu và Triệu Cảnh Hàng từ cửa bước vào, thấy một người đàn ông có bộ dáng giống Châu Nhuận Phát[1] đi đến từ bên cạnh cô, cũng thấy mái tóc đen bồng bềnh và tà váy đỏ lấp lánh kiểu Khâu Thục Trinh[2] vụt qua.
[1]Châu Nhuận Phát (sinh ngày 18 tháng 5 năm 1955) là một nam diễn viên người Hồng Kông.
[2]Khâu Thục Trinh (sinh ngày 16 tháng 5 năm 1968) là một nữ diễn viên người Hồng Kông đã giải nghệ. Cô nổi tiếng vào thập niên 1990, cũng là thời kỳ vàng son của điện ảnh Hồng Kông.
Một bữa tiệc rất có hương vị của Triệu Thanh Mộng.
Hầu hết mọi người đến dự tiệc đều mặc quần áo và đeo trang sức phù hợp với phong cách bữa tiệc. Nhưng cũng có những người, chẳng hạn như Triệu Cảnh Hàng, không chịu phối hợp, dù sao anh chịu đến cũng là nể mặt lắm rồi.
“Đón sinh nhật mà như mở sòng bạc.” Sau khi đi vào, Triệu Cảnh Hàng đi tới chỗ của
Triệu Thanh Mộng, trực tiếp lôi người ra ngoài.
Triệu Thanh Mộng quay đầu nhìn thấy anh, hai mắt sáng lên: “Anh, anh tới tồi! Ôi, anh cũng thấy em bày trí theo phong cách sòng bạc mà, nhìn ổn đó chứ.”
Phục vụ mang rượu tới, nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục thỏ gợi cảm, đeo mặt nạ nửa mặt, rất hòa hợp với phong cách ở đây.
Triệu Cảnh Hàng cầm lấy ly rượu, nói: “Là phong cách sòng bạc hay là nghiện đánh bạc thật?”
“Thường thôi thường thôi, chủ yếu là vui vẻ mà.”
Nói là chỉ chơi mà thôi, nhưng bày trí trong phòng gần như giống hệt với sòng bạc, chỉ là nhỏ hơn một chút.
Người mặc đủ các loại trang phục khác nhau thành các nhóm ba năm người, tiền đặt cược đa dạng đủ thứ, chơi rất vui vẻ.
Triệu Cảnh Hàng vừa mới đứng được một lúc đã bị một người quen kéo đến một bàn, anh phát hiện người ngồi đối diện lại là Triệu Tu Diên.
Điều thú vị là người ngồi bên cạnh anh ta chính là người kia nhà họ Tống, tên là gì anh cũng quên mất rồi, nhưng anh biết, chắc đó là vị hôn thê mà nhà họ Triệu sắp xếp cho Triệu Tu Diên.
Anh hơi nhướng mày, đột nhiên hứng thú ngồi xuống, thậm chí còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, để Thẩm Thu ngồi xuống bên cạnh mình.
Lúc Thẩm Thu đi đến thì đã nhìn thấy Triệu Tu Diên rồi, cô nghĩ đến tối hôm đó, tâm tình có chút quái dị.
Ánh mắt hai người giao nhau, cô rũ mắt, sau đó hướng mắt nhìn đi chỗ khác.
“Em cũng đến, em cũng đến.” Triệu Thanh Mộng hưng phấn chen vào, “Bàn này chơi trò gì?”
Có người đáp: “Đơn giản lắm, đầu tiên đưa ra một thử thách, sau đó so lớn nhỏ, người có điểm nhỏ nhất sẽ bị trừng phạt, thực hiện thử thách đó.”
Những người bên cạnh bàn nghe thấy cách chơi này, có người cảm thấy nó điên rồ, có người lại thấy vừa vô vị vừa đơn giản.
Triệu Thanh Mộng: “Cái này được đấy, nghe rất vui. Anh hai, anh đừng đi, hôm nay là sinh nhật em, anh cùng…. Chị Tống Đình chơi cùng em đi.”
Triệu Thanh Mộng đầu tiên ngăn lại người đang không có hứng thú gì định rời đi – Triệu Tu Diên – sau đó tiếp tục nói: “Ai cũng không được đi, đi là em sẽ trở mặt đấy.”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Triệu Tu Diên mỉm cười: “Được rồi, không đi, hôm nay nghe em hết được không?”
Triệu Thanh Mộng: “Vẫn là chị Tống Đình tốt nhất~”
“Nhìn gì vậy, ghen rồi à?” Thẩm Thu đang ngồi vô cùng buồn chán thì giọng nói giễu cợt của Triệu Cảnh Hàng vang lên bên tai.
Thẩm Thu hơi sửng sốt: “Ghen gì cơ?”
Triệu Cảnh Hàng: “Nhìn chằm chằm vào vị hôn thê của người ta lâu như thế, nhưng rồi sẽ thế nào, Triệu Tu Diên cũng sẽ không đem vị trí đó ra cho cô.”
Thẩm Thu ngừng lại, lúc này mới phản ứng lại, vừa nãy cô gái mà Triệu Thanh Mộng vẫn luôn miệng gọi là chị Tống Đình chính là vị hôn thê mà gia đình sắp xếp cho Triệu Tu Diên.
Thật ra vừa rồi cô chỉ nghe Triệu Thanh Mộng nói chuyện, cô không để ý mà trả lời luôn, nên Thẩm Thu cũng không biết cô ấy là ai.
Thẩm Thu nói: “Vị trí đó tôi cũng không cần.”
“Cô đúng là một người hào phóng đấy.”
Thẩm Thu biết Triệu Cảnh Hàng đã hiểu lầm rằng cô thích Triệu Tu Diên, cô cũng không muốn giải thích, cũng không cần thiết phải làm vậy.
Trong lúc hai người đang “tán gẫu”, đã có người đưa ra thử thách cho vòng chơi này.
“Hôn một người khác giới trong bàn này.”
Thẩm Thu không ngờ tới thử thách lại chơi lớn như vậy, đột nhiên xúc động muốn bỏ cuộc.
Nhưng người chưa kịp nhúc nhích thì đã bị Triệu Thanh Mộng tóm được, “Nghe nói cô là người của anh hai tôi nha.”
Cô ấy thì thầm vào tai cô.
Thẩm Thu trầm mặc, không nói chuyện.
Triệu Thanh Mộng không để ý, thậm chí cô ấy còn rất kích động: “Tôi nói sao giữa hai người lại quái dị như vậy, thì ra là có chuyện nha. Ôi, tôi đúng là không nhìn nhầm cô, cô đúng là trâu bò thật ấy. Hơn nữa hiện tại lại có thể ở bên cạnh anh ba của tôi….. Thẩm Thu, rốt cuộc là cô ở bên anh hai tôi, hay là anh ba?”
Rõ ràng Triệu Thanh Mộng biết chuyện giữa Triệu Tu Diên và Tống Đình, vậy mà bây giờ lại hỏi có phải cô đang ở bên Triệu Tu Diên hay không. Vị tiểu thư họ Triệu này, đúng là luôn sống vô tư không để ý đến điều gì, mọi thứ đều có thể khiến cô ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thú vị.
Thẩm Thu: “Đều không phải.”
Thẩm Thu vừa nói vừa tung xúc xắc của mình, còn may, điểm khá cao, thử thách này không đến lượt cô rồi.
Triệu Thanh Mộng dựa vào vai cô, cười nhạt nói: “Tôi không tin…. À, hay là cô ở bên cả hai người họ.”
Thẩm Thu có chút không tưởng tượng nổi: “Triệu tiểu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cô đang ở bên ai? Tôi thật sự tò mò đấy.”
Trên bàn, một cô gái đổ xúc xắc được điểm nhỏ nhất, nhưng may mắn là bạn trai cô gái cũng ngồi bàn này. Thế là mọi người thấy cô ấy không chút do dự kéo lấy bạn trai mình, trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp.
Trên bàn đầy tiếng reo hò.
Triệu Thanh Mộng thấy không hỏi được Thẩm Thu điều gì, hơi thất vọng.
Vòng chơi thứ hai bắt đầu, Triệu Thanh Mộng đột nhiên đứng dậy, tháo chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ, ném xuống bể bơi cách đó không xa.
Vốn dĩ bàn của bọn họ được đặt trong sân, vì vậy khoảng cách đến vị trí Triệu Thanh Mộng ném chiếc nhẫn cũng khá lớn.
“Vòng này ai thua thì phải nhảy xuống hồ nhặt chiếc nhẫn của tôi lên.”
Hồ bơi rất lớn, chiếc nhẫn lại nhỏ như vậy, vừa nãy cũng không ai chú ý, bây giờ thực sự không biết chiếc nhẫn đang ở đâu.
“Mẹ nó, trời lạnh như vậy, Thanh Mộng, cô chơi ác thật.”
Triệu Thanh Mộng đáp: “Thật là, đã chơi thử thách thì thanh niên trẻ tuổi có gì mà phải sợ. Nhanh nhanh, mau đổ xúc xắc đi.”
Thẩm Thu nhặt xúc xắc lên tùy ý lắc, nhưng khi mở nắp ra, cô thấy bốn trong năm viên xúc xắc đều là một điểm, có viên duy nhất lớn hơn, nhưng cũng chỉ là hai điểm.
Cô sững sờ nhìn quanh một vòng, quả nhiên rất xui xẻo, không có ai thấp điểm hơn cô.
Triệu Cảnh Hàng cũng chú ý đến điểm của cô, hơi nhíu mày: “Cô cũng…. May mắn thật đấy.”
Thẩm Thu: “……Sao mà tôi biết được.”
Triệu Thanh Mộng nhìn quanh một vòng, thấy Thẩm Thu thấp điểm nhất: “Ôi chao, cô thấp nhất à. Biết vậy tôi đã không vứt nhẫn đi rồi.”
Có người nói: “Mùa đông cũng vừa qua rồi, mỹ nữ, cô tốc chiến tốc thắng, vừa nãy hình như tôi thấy nhẫn rơi ở góc bên phải, cô qua đấy tìm đi.”
“Sao thế được, chắc là ở giữa, làm sao mà rơi xa thế được.”
“Đúng là góc bên phải, lúc đó tôi nhìn thấy mà.”
“Anh đừng nói mò, lát nữa lại khiến người ta không tìm được.”
“Ha ha ha, tôi là kiểu người thế à?”
……….
Vài người trên bàn cười đùa, Thẩm Thu tự hỏi sao vừa nãy không bỏ cuộc, bây giờ đâm lao thì phải theo lao, đành phải làm thôi.
Cô hít một hơi, chuẩn bị đứng lên.
“Dưới nước quá lạnh, Thanh Mộng, đổi một thử thách khác đi.” Đột nhiên người đối diện mở miệng.
Mọi người đột nhiên im lặng, đều nhìn về phía Triệu Tu Diên vừa lên tiếng.
Triệu Cảnh Hàng đang định đưa Thẩm Thu đi, dù sao anh cũng không muốn chơi vòng thứ ba của trò chơi thiểu năng trí tuệ này, hơn nữa anh cũng cho rằng không thực hiện thử thách thì sẽ có người dám nói gì.
Nhưng anh lại không ngờ, Triệu Tu Diên lại mở miệng trước.
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Tu Diên.
Triệu Thanh Mộng sững sờ trong giây lát,
trong lòng một trận kích động: “Được, được! Thế tôi đổi một thử thách khác nhé, tôi sẽ chỉ định một người, Thẩm Thu bắt buộc phải hôn người đó, thế nào?”
Thẩm Thu ngẩn người, liếc nhìn Triệu Thanh Mộng một cái.
Cô ấy cũng nhìn lại Thẩm Thu một cái, trong đôi mắt ngây thơ tràn ngập chủ ý.
Chỉ định một người……cô ấy muốn chọn ai? Triệu Tu Diên hay Triệu Cảnh Hàng?
Thẩm Thu biết Triệu Thanh Mộng nhất định sẽ chọn một trong hai người, cô ấy thậm chí không thèm quan tâm đến vị hôn thê của Triệu Tu Diên cũng ngồi bàn này, cô ấy chỉ muốn chơi trò thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhưng mà Triệu Tu Diên nhất định sẽ không hôn cô, mà Triệu Cảnh Hàng ……. Cô không muốn mọi người thấy cảnh này.
“Không cần đổi, có chơi có chịu, tôi sẽ xuống nước.”
Thẩm Thu đứng dậy, bây giờ cô sợ Triệu Thanh Mộng nói ra tên của người đó, cũng sợ mọi người đồng ý với việc đổi thử thách. Cô lập tức rời khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi sân, cởϊ áσ khoác và giày, nhảy xuống hồ!
Sòng bạc tối nay loại các cược gì cũng có, nhảy xuống nước cũng không phải là cái gì mới. Trước đó không lâu cũng có người xuống nước, có điều họ chỉ xuống đó, cũng không yêu cầu phải tìm cái gì.
Phải tìm đồ, lại là đồ nhỏ như vậy, khẳng định so với lặn xuống nước thì khó khăn hơn nhiều.
“Nhìn thôi cũng thấy lạnh rồi.”
“Liệu có tìm được không, nhẫn cũng quá nhỏ rồi.”
“Thẩm Thu~~ không tìm thấy thì mau quay lại, chỉ cần cô hôn một cái là được mà~~~”
Triệu Thanh Mộng hét hớn.
Thẩm Thu vừa mới nổi lên, nghe thấy câu này liền cúi mặt lặn xuống.
Triệu Cảnh Hàng từ bên trong đi ra, nhìn thấy Thẩm Thu biến mất trong hồ hơi, sắc mặt tái mét.
“Đi lên!” Anh đi đến bờ hồ, nói với người trong nước.
“Anh, như vậy không được, anh không được thiên vị người nhà, đây là trò chơi.” Triệu Thanh Mộng lúc này có chút bất mãn, vừa nãy ý tốt của cô ấy bị Thẩm Thu cự tuyệt, nội tâm của cô ấy có chút so đo.
Triệu Cảnh Hàng tức giận nhìn Triệu Thanh Mộng, Triệu Thanh Mộng phồng má: “Vừa nãy em để cho cô ấy chọn hôn nhưng cô ấy không chọn em cũng hết cách.”
“Đánh cược của em còn có thể nhàm chán hơn sao?” Bên cạnh Triệu Thanh Mộng có người đi tới, “Đừng chơi nữa, để người lên đi.”
Triệu Thanh Mộng quay đầu, là Triệu Tu Diên, trong lòng vui vẻ, cô ấy thích xem cảnh này nhất.
Nhưng trên mặt cô ấy vẫn bình tĩnh, “Thật là không biết nói gì với hai người, đây là trò chơi! Trò chơi hiểu không! Thử thách không chơi thế này thì còn gọi gì là thử thách nữa.”
Triệu Tu Diên không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, mặc dù mùa đông đã qua những nước vẫn rất lạnh. Anh ta bước đến vị trí gần Thẩm Thu: “Thẩm Thu, lên đi, đừng tìm nữa.”
Thẩm Thu đang lặn, nên không nghe thấy gì.
Triệu Tu Diên: “Thẩm Thu!”
Nhiều người đứng thành một vòng tròn vây xem, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Triệu Tu Diên, đầu tiên ăn ý cùng nhau nhìn Tống Đình, vị hôn thê được đồn đoán của Triệu Tu Diên, sau đó lại lén lút nhìn Triệu Cảnh Hàng.
Sau khi chuyện ở Thành Nam bị Triệu Tu Diên bí mật phát tán, mọi người dù ít dù nhiều cũng biết, Triệu Cảnh Hàng dẫn theo người vệ sĩ kia bên cạnh, là người mà Triệu Tu Diên cài vào, nhưng sau khi bị Triệu Cảnh Hàng phát hiện lại không sa thải cô.
Điều này đã đủ khiến cho mọi người suy nghĩ viển vông rồi, hiện giờ Triệu Tu Diên lại
không giấu được vẻ lo lắng………..
Này …… đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.
“Tìm được rồi.” Đợi Thẩm Thu nổi lên mặt nước một lần nữa đã là hai phút sau, tốc độ của cô rất nhanh.
Điều này là bởi vì nước hồ rất trong, hơn nữa chiếc nhẫn của Triệu Thanh Mộng còn được làm bằng hồng ngọc, rất dễ nhìn thấy.
“Lên đi.” Triệu Tu Diên ngồi xổm xuống, đưa tay về phía cô.
Thẩm Thu bơi đến nơi gần bờ nhất, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tu Diên nhưng cô không đưa tay cho anh ta, chỉ đặt chiếc nhẫn vào tay Triệu Tu Diên rồi chống tay nhấc người lên khỏi mặt nước.
Triệu Tu Diên cau mày, tùy ý ném chiếc nhẫn sang một bên, cởϊ áσ khoác khoác lên vai cô.
“Có phải em bị ngốc rồi không, còn nhảy xuống đó thật?!”
Sau khi lên bờ mới thấy nước thật lạnh, Thẩm Thu run lên nhè nhẹ, nói: “Tôi không muốn hôn…..”
Triệu Tu Diên: “Em——–”
“Chỉ là bị người ta nhìn một lúc mà thôi, có gì đâu.”
Một giọng nói xen vào, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Cảnh Hàng đi tới, anh vươn tay kéo Thẩm Thu đang đứng trước mặt Triệu Tu Diên về phía mình, ôm vào trong lòng.
“Cũng không phải là chưa từng hôn, tôi không ngại bị người khác nhìn, cô ngại cái gì?”
Thẩm Thu: “……….”
Sắc mặt của Triệu Tu Diên đột nhiên rất khó coi.
Triệu Cảnh Hàng mỉm cười, ném chiếc áo khoác trên người Thẩm Thu đi, trực tiếp bế người lên.
“Ôm tôi, như vậy sẽ ấm hơn.”
——