Khoá Eo Thon

Chương 3

Đó là chuyện của ba tháng trước, Ôn Thời Ý quỳ một chân xuống đất và tự tay mình đeo nó cho cô.

Anh ta nói mấy ngày trước anh ta đã làm cô ủy khuất.

Anh ta cũng nói chờ anh ta đứng vững trong giới giải trí, nhất định sẽ để cho tất cả người hâm mộ và tất cả mọi người bên cạnh anh ta biết về sự tồn tại của cô.

Vào thời điểm đó, anh ta sẽ cầu hôn cô một lần nữa trước mặt mọi người.

Đám cưới của bọn họ phải lớn nhất thế giới.

Anh ta sẽ làm cho cô hạnh phúc hơn bất cứ ai, sẽ làm cho tất cả mọi người ghen tị với cô...

Đây đều là những lời do Ôn Thời Ý nói với Lục Thời Hoan khi cầu hôn, mỗi chữ mỗi câu, đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, khiến cô vô cùng kinh ngạc và cảm động một hồi lâu.

Nhưng bây giờ Lục Thời Hoan nhớ tới, lại cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, khiến người ta xem như trò đùa.

Ngay từ đầu cô hẳn là phải hiểu rõ, tất cả những gì Ôn Thời Ý hứa với cô chỉ là những lời ngon tiếng ngọt mà anh ta thốt ra.

Cái gì không xào CP, không quay cảnh hôn... đều là lừa người.

Có điều đây là lời nói dối được phủ đầy đường.

Cũng chỉ có cô giống như một kẻ ngốc, bị tình ý sâu đậm của người đàn ông lúc đó che mắt, cũng tin tưởng anh ta mà không nghi ngờ.

Kết quả là gì?

Còn không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, hôn người con gái khác sao.

Lục Thời Hoan cong khóe môi, cười đến tim như tro tàn.

Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt hạnh màu nước lấp lánh của cô mờ đi, so với bầu trời nặng nề của màn đêm càng lộ ra vẻ trống rỗng và tuyệt vọng.

Qua hồi lâu, cảm giác chua xót bị tê dại thay thế, nước mắt Lục Thời Hoan cũng ngừng lại.

Hai mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm bầu trời đêm, mặt không chút thay đổi tháo nhẫn xuống, chậm rãi nắm chặt bàn tay kia, gần như muốn bóp nát chiếc nhẫn.

Nhưng đó là chiếc nhẫn kim cương bằng chất liệu bạch kim, Lục Thời Hoan căn bản không thể bóp nát.

Cô dùng sức như vậy, đơn giản là muốn kim cương trên nhẫn làm cho lòng bàn tay cô đau hơn một chút.

Để cô giữ vững lý trí, đối mặt với Ôn Thời Ý đang đuổi theo cô.

-

"Hoan Hoan!" Ôn Thời Ý đuổi theo Lục Thời Hoan.

Trên các bậc thang trước cổng câu lạc bộ.

Thấy Lục Thời Hoan dường như cố ý dừng lại chờ mình, trái tim treo lơ lửng của Ôn Thời Ý miễn cưỡng có điểm rơi.

"Hoan Hoan..." Anh ta tiến lên, từ sau lưng đặt tay lên vai Lục Thời Hoan.

Bởi vì căng thẳng, lòng bàn tay Ôn Thời Ý đổ đầy mồ hôi.

Lục Thời Hoan bị anh cầm bả vai chỉ cảm thấy đầu vai ấm áp ướt dính, rất không thoải mái, vì thế cô di chuyển về phía trước một bước, tránh thoát sự giam cầm của người đàn ông.

Có lẽ hành động của cô chạm đến điểm mẫn cảm của Ôn Thời Ý, khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Tóm lại thái độ của Ôn Thời Ý đối với Lục Thời Hoan đã thay đổi rất nhiều.

Anh ta dường như ngay cả áy náy cũng không thèm giả vờ nhận tội, khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt ngưng tụ tức giận, hướng về phía Lục Thời Hoan giải thích: "Đó chỉ là chơi game mà thôi.”

Ôn Thời Ý cho rằng, Lục Thời Hoan đang đùa giỡn tính tình nhỏ nhen, anh chưa bao giờ nuông chiều cô những thứ này.

Cũng muốn nhân cơ hội đem chuyện mình quyết định quay cảnh hôn nói cho cô biết.

Cho nên giọng điệu Ôn Thời Ý, trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn trước một chút: "Chơi trò chơi nguyện đánh cuộc chịu thua, đây là chuyện hợp tình hợp lý.”

"Huống chi anh và cô ấy chỉ là hôn nhau, nhiều người nhìn như vậy, lại không có phát sinh chuyện gì khác.”

"Còn em thì sao?"

Lúc này, Ôn Thời Ý đã bắt đầu cây ngay không sợ chết đứng mà vùng lên.

Anh cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự là bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu Lục Thời Hoan vì một chuyện nhỏ như vậy mà để cho anh tức giận, đó chính là Lục Thời Hoan không rõ lý lẽ, không hiểu ý người.

Cũng chính vì thái độ thẳng thắn không kiên nhẫn của Ôn Thời Ý, làm cho Lục Thời Hoan bị bật cười.

"Không đến mức đó." Cô nhếch môi, tần suất l*иg ngực phầp phồng gần như đồng bộ với giá trị tức giận đang tăng lên.

Lục Thời Hoan cắn răng xoay người, đem chiếc nhẫn cầu hôn Ôn Thời Ý đưa cho cô đập lên mặt anh, cười đến châm chọc lại lạnh lẽo: "Tôi mệt rồi, chia tay đi.”

"Từ nay về sau anh thích hôn ai thì hôn.”

Cô một bộ không thèm để ý, giống như việc chia tay với Ôn Thời Ý là một chuyện nhỏ.

Nhưng lực đạo Lục Thời Hoan đập nhẫn lên mặt người đàn ông lại không hề nhẹ.

Góc cạnh kim cương trên nhẫn, làm tổn thương da ở vị trí xương gò má của Ôn Thời Ý và chảy máu.

Vết thương bỏng rát, đau nhói trong gió đêm, nhưng thứ khiến Ôn Thời Ý nhận thấy được đau đớn lại là những lời mà Lục Thời Hoan vừa nói ra khỏi miệng.

“... Em có ý gì?" Ôn Thời Ý nhíu mày, dường như không tin những lời đó là từ miệng Lục Thời Hoan nói ra.

Chiếc nhẫn kim cương lướt qua má anh ta, không biết rơi vào đâu.

Hai người bọn họ ai cũng không có ý tìm nhẫn, mà chỉ nhìn nhau, ở giữa giống như có một sợi dây kéo vô hình, hai người mỗi người một đầu, làm cho nó căng thẳng và tranh đấu với nhau.

Cuối cùng là Lục Thời Hoan buông tay trước, giọng điệu như cười mà không phải cười: "Ý trên mặt chữ.”

"Nếu anh nghe không hiểu, hãy quay lại hỏi Cao Minh Nguyệt.”

"Hãy để cô ta giải thích với anh.”

Ánh mắt Lục Thời Hoan dứt khoát, sau khi thu lại nụ cười, lại nhìn Ôn Thời Ý thật sâu, rồi cô xoay người nhấc làn váy lên dọc theo bậc thang rời đi.

Lúc cô xoay người vừa vặn mây đen che trăng, thần sắc Lục Thời Hoan cũng ảm đạm theo lãnh nguyệt ngân hoa.

Lúc xuống bậc thang, động tác của cô rất chậm chạp, sợ bị nước mắt làm mờ tầm mắt, mình sẽ giẫm lên không trung, ở trước mặt Ôn Thời Ý cả người chật vật.

Những lời đả thương đối phương một nghìn mất tám trăm, là lời vô tình nhất mà Lục Thời Hoan từng nói với Ôn Thời Ý từ khi sống đến nay.

Phàm là sự việc xảy ra trước tiên chú ý tới cô, người giải thích với cô là Ôn Thời Ý chứ không phải Quan Định Thành, Lục Thời Hoan cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy.

Cô chịu đựng khuất nhục cùng bi thương, dưới ánh mắt lăng trì của mọi người đứng ở cửa phòng, chỉ vì chờ anh đứng dậy...

Nhưng Ôn Thời Ý trước sau vẫn không đứng dậy, anh chỉ hốt hoảng nhìn cô mà thôi.

-

Trong lòng Lục Thời Hoan rất rối loạn.

Sau khi nhấc làn váy bước xuống bậc thang dài, hai tay cô cuối cùng cũng giải phóng được sức lực trong cơn run rẩy.

Khí lực cả người giống như bị rút cạn, Lục Thời Hoan cắn cánh môi nhắm mắt lại, đem hai giọt nước mắt cuối cùng bỏ ra viền mắt, sau đó bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Bóng dáng cô dưới bóng đêm mây đen che trăng, giữa ánh đèn đường mờ nhạt lúc sáng lúc tối, dần dần đi xa.

Ôn Thời Ý trên bậc thềm chỉ bình tĩnh nhìn, yên lặng chờ Lục Thời Hoan quay đầu lại.

Anh ta không tin Lục Thời Hoan sẽ thật sự chia tay với anh ta, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, sau khi bọn họ ở bên nhau, anh ta đối xử với cô tốt như vậy.

Lục Thời Hoan làm sao có thể nỡ chia tay với anh ta chứ?

Anh ta nhìn Lục Thời Hoan ma xát xuống bậc thang, nhìn cô đi càng ngày càng xa... cuối cùng khi sắp không nhìn thấy nữa, Ôn Thời Ý cũng hoảng hốt rồi.

Bàn tay siết chặt bên chân có dấu hiệu buông lỏng.

Chân của Ôn Thời Ý cũng buông lỏng theo, có khuynh hướng di chuyển xuống bậc thang, nhưng lại bị một tiếng gọi gấp của Quan Định Thành thành công ngăn cản.

"Thời Hoan đâu? Anh không đuổi kịp cô ấy sao?”

Vẻ mặt Quan Định Thành lo lắng như vừa mới đuổi theo từ bên trong ra, anh ta nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

Ôn Thời Ý bị gọi lại sửng sốt một chút, lẳng lặng nhìn con đường vắng vẻ không người phía trước, cuối cùng anh ta thu chân về.

"Cô ấy nói cô ấy mệt mỏi, muốn chia tay với tôi." Giọng nam trầm thấp, không hề tùy ý bướng bỉnh như ngày thường.

Quan Định Thành nhìn thấy chiếc nhẫn rơi trên bồn hoa bên kia, thay Ôn Thời Ý nhặt về, đưa cho anh ta: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đoán Thời Hoan cô ấy chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp nhận được chuyện cậu và Cao Minh Nguyệt hôn nhau.”

"Cậu đã giải thích cho cô ấy chưa?"

"Rồi.”

"Cô ấy vẫn còn tức giận sao?"

"Ừ.”

Quan Định Thành nhíu mày, thấy Ôn Thời Ý chậm chạp không chịu nhận lấy nhẫn, liền nhét chiếc nhẫn vào trong tay anh ta: "Chờ một chút đi, hoặc là Hứa Thời Hoan cô ấy cần một chút thời gian để tiêu hóa hết những chuyện này.”

"Con gái mà, ghen tuông giận dỗi là chuyện rất bình thường.”

"Nếu không, cậu lại chịu ủy khuất một chút, mua chút lễ vật đi dỗ dành cô ấy.”

Ủy khuất.

Ôn Thời Ý cắn hai chữ này, trong lòng tràn đầy mất mác, rất nhanh đã bị ý nghĩ mới này xuyên qua.

Anh ta giơ chiếc nhẫn kim cương lên, nhìn kỹ trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, tự giễu: "Tôi còn muốn ủy khuất bản thân như thế nào nữa?”

"Định Thành, tôi ra mắt hai năm rồi, đến nay cũng đã ba năm.”

"Ba năm qua tôi vì cô ấy mà để cho mình chịu ủy khuất còn ít sao?”

Ôn Thời Ý nhớ tới những kịch bản mình vì Lục Thời Hoan mà từ chối, hoặc là tác phẩm truyền miệng của các đạo diễn nổi tiếng, hoặc là một bộ phim truyền hình IP nổi tiếng hiện nay. Nếu không phải bận tâm đến cảm nhận của Lục Thời Hoan, nếu không phải anh ta đã hứa với cô, Ôn Thời Ý làm sao có thể bỏ qua những kịch bản kia.

"Định Thành, anh nói xem Lục Thời Hoan có phải bị tôi chiều hư không?"

"Lúc trước khi cô ấy yêu thầm tôi đều rất ngoan, chưa bao giờ nổi giận với tôi như vậy."

"Hôn môi với Cao Minh Nguyệt là lỗi của tôi, nhưng làm sao cô ấy có thể ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho tôi chứ?"

"Tôi là một nghệ sĩ, tôi không thể giữ mình như ngọc cho cô ấy, nhưng tôi vì cô ấy mà bảo vệ lòng của mình, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"

Quan Định Thành ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng an ủi vài câu: "Cậu đã làm rất tốt."

"Ba năm nay cậu vì Thời Hoan mà phải lùi bước rất nhiều, làm anh em của cậu tôi đều nhìn thấy."

"Nếu tôi là cậu, nhất định không thể khắp nơi đều nghĩ cho cảm nhận của cô ấy giống như cậu được."

"Có lẽ Thời Hoan cô ấy có chút cậy sủng mà kiêu, nhưng nếu như cậu thật sự không phải là cô ấy thì không được, vậy đi dỗ dành cô ấy đi."

Ôn Thời Ý lắc đầu, đem chiếc nhẫn kim cương kia nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt mơ màng nhìn phía chân trời dần dần từ phía sau mây đen lộ ra mặt trăng tròn.

Giọng điệu anh ta khinh miệt khinh thường, "Ai nói tôi không phải là cô ấy thì không được?"

"Nếu cô ấy muốn nổi nóng chia tay với tôi, vậy thì để cô ấy đi đi."

Quan Định thành hơi kinh hãi, sau đó nhíu mày vẻ mặt sầu lo: "Nhưng chuyện tối nay, quả thật cũng làm tổn thương đến Thời Hoan, nếu không cậu....."

"Không cần."

Ôn Thời Ý ngắt lời anh ta.

Anh ta sẽ không ủy khuất cầu toàn nữa, cũng sẽ không vì Lục Thời Hoan mà lui bước.

Quá khứ ba năm qua, anh ta đã hy sinh quá nhiều cho cô, thật sự là đã chịu đủ rồi.

Có lẽ Lục Thời Hoan nhất thời còn không tiếp nhận được sự thật anh ta là một nghệ sĩ, sẽ phải hôn người khác.

Nhưng Ôn Thời Ý tin tưởng rằng thời gian sẽ chữa lành cho cô.

Tất cả những gì anh ta phải làm là kiên nhẫn chờ đợi, chờ Lục Thời Hoan suy nghĩ thông suốt và bao dung anh ta.

Ôn Thời Ý rất tin tưởng vào chuyện này.

-

Một chút tia sáng của ánh trăng rơi từ khe hở của mây đen rơi xuống nhân gian, mỏng manh đánh một tầng vầng sáng trên mặt Lục Thời Hoan.

Lúc này cô đang ở trên xe taxi, hạ xuống cửa sổ xe phía sau, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ.

Suy nghĩ muốn để cho gió thổi đi tất cả phiền não ưu sầu của mình.

Đáng tiếc gió đêm không giải được ưu sầu, chỉ có cồn mới có thể trong thời gian ngắn ngủi mà làm tê liệt ngũ giác.

Vì thế Lục Thời Hoan nhắn tin cho bạn thân Tạ Thiển, hẹn cô ấy ra ngoài uống rượu.

Cuối cùng cô lại bảo Tạ Thiển mang theo anh trai cô ấy Tạ Thâm theo.

Một người bồi cô say, một người làm vệ sĩ cho hai người.

Hoàn hảo.