Khoá Eo Thon

Chương 2

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Ôn Thời Ý bị ảnh hưởng bởi men rượu, tâm trạng dâng cao, nói cũng nhiều hơn.

Trên đường đến câu lạc bộ âm nhạc, anh ta vừa nói vừa cười với nữ nghệ sĩ Cao Minh Nguyệt cùng công ty, lời nói cử chỉ so với ngày thường càng thoải mở hơn một chút, hai người cùng khung hình đặc biệt hài hòa.

Người đại diện Quan Định Thành ở một bên nhìn, trong lòng tính toán tiền đồ tốt đẹp của Ôn Thời Ý khi anh ta gặp Cao Minh Nguyệt.

Cao Minh Nguyệt là thiên kim của tổng giám đốc công ty điện ảnh Minh Nguyệt, cũng là sinh viên năm thứ ba chuyên ngành diễn viên của đại học Miên Thành, lại càng là học muội của Ôn Thời Ý.

Ở trường, Cao Minh Nguyệt thường nhìn Ôn Thời Ý với ánh mắt khác, ái mộ đã lâu.

Ngay cả Ôn Thời Ý ký hợp đồng với điện ảnh Minh Nguyệt, cũng là do Cao Minh Nguyệt giới thiệu.

Thân là người đại diện và anh em tốt của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành cho rằng Cao Minh Nguyệt thích hợp với Ôn Thời Ý hơn Lục Thời Hoan.

Chính là nói đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Ôn Thời Ý lăn lộn trong giới giải trí, hoàn toàn khác với phong cách ngành giáo viên mà Lục Thời Hoan làm.

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, giống như nhạc rock phương Tây va chạm với nhạc cổ điển Trung Quốc, hoàn toàn không hợp, căn bản không có khả năng viết ra một khúc nhạc tuyệt vời.

Ôn Thời Ý là người mới trong giới giải trí, không có bối cảnh hậu trường, không có thiên phú diễn xuất, cũng chỉ có Cao Minh Nguyệt, tương lai của anh ta mới có thể sáng sủa bằng phẳng.

Mà Quan Định Thành và anh ta có chung một lợi ích, cho nên anh ta không thể không nhìn xa trông rộng, vì bản thân cùng Ôn Thời Ý mưu tính một tương lai lâu dài và tươi sáng hơn.

Bước đầu tiên trong tương lai tươi sáng chính là phải đá văng chướng ngại vật Lục Thời Hoan ra khỏi, cho nên sau khi Quan Định Thành biết hôm nay Lục Thời Hoan trở về Miên Thành, anh ta đã cố ý giấu hành trình của cô với Ôn Thời Ý.

Khi Lục Thời Hoan gọi điện lần nữa, anh ta đã chỉ đường cho cô đến Shangri-La, để thực hiện một loạt kế hoạch sau này.

Tuy nói kế hoạch hơi tiểu nhân hèn hạ một chút, đối với Lục Thời Hoan cũng đủ tàn nhẫn, nhưng Quan Định Thành tin tưởng quyết định của mình là chính xác.

Tương lai, bất kể là Ôn Thời Ý hay Lục Thời Hoan, nhất định đều sẽ cảm kích anh ta.

Dù sao hai người bọn họ căn bản không phải là người trên cùng một con đường, thay vì dây dưa lẫn nhau trong thời gian dài, vậy không bằng sớm ngày có được một cơ hội, nhận thức rõ hiện thực.

-

Đến câu lạc bộ âm nhạc Shangri-La, Ôn Thời Ý cảm giác rượu dâng lên, đầu óc vô cùng choáng váng.

Sau khi vào phòng riêng, anh ta tựa vào góc ghế sofa ngủ gật.

Những người khác tụ tập với nhau để chơi trò chơi Đại Mạo Hiểm.

Trong phòng vô cùng ầm ĩ, đầu óc Ôn Thời Ý ong ong còn có chút đau.

Nỗi đau khiến anh ta nhớ tới một chuyện quan trọng, hôm nay anh ta còn chưa nói chuyện điện thoại với Lục Thời Hoan.

Ngày thường cũng là nha đầu kia gọi cho anh ta sau khi anh hết bận rộn, có lẽ là do uống rượu, các loại cảm xúc đều bị rượu phóng đại, làm cho anh ta cũng nhớ Lục Thời Hoan như vậy.

Vì thế Ôn Thời Ý vén mí mắt lên, đứng dậy đi tìm người đại diện lấy điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lục Thời Hoan.

Kết quả vừa mới đi qua, nhà sản xuất đã nắm lấy tay anh ta, muốn kéo anh ta ngồi xuống cùng nhau chơi trò chơi.

Ôn Thời Ý lảo đảo từ chối và ngã về phía Cao Minh Nguyệt ở một bên.

Thân hình cao lớn của anh ta áp đảo người khác, đôi môi mỏng suýt nữa dán lên mặt đối phương.

Sau khi ổn định trọng tâm, Ôn Thời Ý khẽ nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của người phụ nữ, tay vịn bả vai cô ta muốn dời đi.

Người phụ nữ nhút nhát rũ mắt xuống, khẽ cắn cánh môi, quan tâm đến anh ta: "Học trưởng..."

"Anh không sao chứ?”

Cao Minh Nguyệt mặc một chiếc váy dệt kim vai mỏng màu đen, bị người đàn ông đυ.ng phải da thịt, trong giọng nói của cô ta có chút mềm mại.

Ôn Thời Ý bởi vậy hoàn hồn, anh ta vội vàng ngồi thẳng người, kéo dài khoảng cách với cô ta.

Trong lúc nhất thời đã quên mục đích ban đầu, chuyện gọi điện thoại cho Lục Thời Hoan ngược lại bị anh ta bỏ lại phía sau.

Thuận theo ý của nhà sản xuất, Ôn Thời Ý gia nhập trò chơi Đại Mạo Hiểm.

Chơi hai vòng, anh ta theo sát Quan Định Thành trở thành người bị phạt.

Khi lựa chọn lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm, Ôn Thời Ý không chút do dự, trực tiếp chọn đại mạo hiểm.

Dù sao trong giới giải trí, lời thật lòng cũng không thể tùy tiện nói với người khác.

Ví dụ như mối tình ngầm giữa anh và Lục Thời Hoan.

-

Đạo diễn của đoàn kịch mới là người chỉ định Ôn Thời Ý, nghe nói là cậu út của Cao Minh Nguyệt.

Chút tâm tư nhỏ của Cao Minh Nguyệt, người làm cậu đương nhiên thấy rõ.

Cho nên đại mạo hiểm mà đạo diễn chỉ định cho Ôn Thời Ý là để anh ta hôn người khác phái cách anh ta gần nhất.

Bên cạnh Ôn Thời Ý ngoại trừ nhà sản xuất chính là Cao Minh Nguyệt và nhà sản xuất là nam giới, cho nên lựa chọn của anh ta chỉ có Cao Minh Nguyệt.

Mệnh lệnh này, đối với Ôn Thời Ý mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện rất khó xử.

Anh ta là người đã có vợ chưa cưới.

Dường như nhìn ra sự chần chừ của anh ta, đạo diễn cười mở miệng: "Trong bộ phim này của chúng tôi, có vô số cảnh thân mật giữa nam nữ chính.”

"Thời Ý, anh và Minh Nguyệt, cũng nên sớm thích ứng một chút.”

"Bộ phim này của tôi, cũng không có hôn thay nói chuyện, đến lúc đó các người đều phải tự mình ra trận.”

"Điểm này, trong hợp đồng đều viết rất rõ ràng, bây giờ cậu lại xấu hổ cái gì đây?”

Quan Định Thành cũng nháy mắt với anh ta.

Ôn Thời Ý biết, ý của Quan Định Thành là để cho anh ta ngẫm lại tiền đồ của mình.

Bộ phim này đối với Ôn Thời Ý rất quan trọng, lúc trước anh ta cũng phải vượt qua bao nhiêu người mới vượt qua vòng thử vai.

Lúc ký hợp đồng, cũng đã chuẩn bị tâm lý bồi tội với Lục Thời Hoan.

Đúng như Quan Định Thành nói, nếu anh ta đã lựa chọn con đường nghệ sĩ này, thì không thể thật sự vì ai mà thủ thân như ngọc cả đời được.

Huống hồ quay phim là nội dung công việc chủ yếu của Ôn Thời Ý, trước đó anh ta chính là bởi vì từ chối quay cảnh hôn mà mất đi không ít tài nguyên... Nếu cứ như vậy, Ôn Thời Ý sợ mình đến già đến chết cũng không thể tạo ra một mảnh thế giới thuộc về mình ở trong giới này.

Quan Định Thành còn nói, Lục Thời Hoan có tính tình ôn nhu lại hiểu lòng người, lẽ ra phải hiểu được tính chất công việc và bao dung tất cả mọi thứ cho anh ta.

Cô chỉ là cần một bước ngoặt để chấp nhận những điều này.

Cho nên Ôn Thời Ý mới ký hợp đồng, anh ta định tiền trảm hậu tấu trước, tìm một cơ hội tốt, giải thích rõ ràng cho Lục Thời Hoan hiểu.

Nếu Lục Thời Hoan thật sự để ý, cùng lắm thì anh ta lừa cô nói những cảnh phim thân mật đều là tìm người thế thân.

Dù sao anh ta có nói cái gì Lục Thời Hoan cũng đều tin tưởng.

Vì anh ta là người cô yêu nhất và tin tưởng nhất trên đời này.

Cuối cùng Ôn Thời Ý cũng thuyết phục chính mình.

Nương theo men rượu, anh ta kéo môi mỏng nhìn Cao Minh Nguyệt, rồi hỏi ý kiến của cô ta.

Sau một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng như ruồi muỗi, mặt Cao Minh Nguyệt đỏ bừng, lại dùng một đôi mắt đẹp tràn đầy chờ mong nhìn về phía Ôn Thời Ý.

Bộ dáng ngượng ngùng mang theo sợ hãi muốn từ chối còn nghênh đón, đối với mấy người đàn ông ở đây mà nói, không thể nghi ngờ là một loại mê hoặc.

Dưới tác dụng của rượu, Ôn Thời Ý cũng không thể thoát khỏi.

Anh ta trượt yết hầu thô ráp, ngón tay nắm chặt cằm Cao Minh Quyết, cúi đầu hôn xuống.

Cũng chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng Ôn Thời Ý cuối cùng vẫn là nhớ tới người vợ chưa cưới Lục Thời Hoan.

Nhưng anh ta không nghĩ tới Cao Minh Quyết vừa rồi còn ngại ngùng thẹn thùng, trong nháy mắt khi anh ta định lui ra đã túm lấy vạt áo anh ta. Sau đó cô ta đổi khách làm chủ, cạy mở cửa răng của anh ta, đem nụ hôn ngây ngô này biến thành một hương vị của du͙© vọиɠ.

Trong phòng mọi người hít sâu vào một hơi, sau đó có người "ô hô" một tiếng, rồi bật cười.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên thân thiết.

Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào hai người đang ôm hôn nhau, ai cũng không chú ý tới cửa phòng đã bị đẩy ra vài giây trước.

Giờ phút này Lục Thời Hoan đang đứng bất động ở ngoài cửa phòng.

Cả phòng ảm đạm cùng mùi rượu, thuốc lá, cũng không thể che dấu được sự mập mờ phát ra từ hai người bị vây xem kia.

Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt hôn khoảng ba phút đồng hồ.

Trong ba phút đó, như có người đang cầm một con dao cùn rỉ sét cắt xuống từng tấc da thịt Lục Thời Hoan.

Thế giới nội tâm của cô đang từng tấc từng tấc sụp đổ, chậm rãi hóa thành một mảnh phế tích, khói bụi cuồn cuộn.

Trong lòng Lục Thời Hoan cất giấu khát vọng của cô đối với Ôn Thời Ý và tương lai của bọn họ, cô ấp ủ mười năm, vốn tưởng rằng đã sớm vững vàng vững chắc rồi...

Nhưng bây giờ những thứ đó đang sụp đổ.

-

Một lúc lâu sau, Lục Thời Hoan mới tỉnh táo lại trong tiếng kinh hô của Quan Định Thành.

Chịu đựng nỗi đau âm ỉ, ngột ngạt và nặng nề trong ngực, cô gian nan dùng sức mà hít sâu một hơi.

Quan Định Thành đứng dậy từ trong đám người, muốn đi về phía Lục Thời Hoan.

“Thời Hoan, sự việc không phải như cô nghĩ..."

Bộ dạng anh ta muốn thay Ôn Thời Ý che dấu và trấn an Lục Thời Hoan, khiến Lục Thời Hoan càng chán ghét muốn chạy trốn.

Nhưng cô nhịn xuống, vẫn không để ý tới Quan Định Thành đang đứng ở trước mặt.

Ánh mắt Lục Thời Hoan vẫn dừng lại bên người Ôn Thời Ý, mắt thấy người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt bọn họ chạm nhau.

Nước mắt rốt cục làm mờ đi tầm mắt Lục Thời Hoan, trong sự hoảng loạn của người đàn ông, Lục Thời Hoan đã hiểu ra điều gì đó.

Cô hiểu anh ta cũng không phải vì say rượu mà nhận nhầm người, dưới tình huống có lý trí anh ta đã làm ra chuyện phản bội cô.

“... Hoan Hoan.”

Ôn Thời Ý thì thầm, cánh môi run rẩy vì bối rối từ lâu đã thấm đẫm màu đỏ tươi của nụ hôn vừa rồi.

Anh ta muốn đến bên cạnh Lục Thời Hoan, lại bị Cao Minh Nguyệt lặng lẽ kéo góc áo.

Cao Minh Nguyệt cũng nhìn Lục Thời Hoan bên kia, cô ta nhận ra cô.

Quan hệ giữa Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý, trong lòng Cao Minh Nguyệt hiểu rõ.

Nhưng cô ta không ngại, bởi vì cô ta và Quan Định Thành giống nhau, cũng không coi trọng tình cảm của hai người bọn họ.

Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý, bất kể là sở thích hay chí hướng, đều như trời nam đất bắc.

Để duy trì quan hệ giữa bọn họ, giam cầm bọn họ cùng lắm cũng chỉ là chút tình nghĩa thanh mai trúc mã kia.

Cho nên Cao Minh Nguyệt vẫn không chịu từ bỏ Ôn Thời Ý, thậm chí không tiếc dùng cái cớ "nam chưa vợ, gái chưa chồng" để làm tê liệt chính mình.

May mắn thay, sự kiên trì của cô ta đã biến đổi sự xúc động và thay đổi của Ôn Thời Ý.

Nụ hôn vừa rồi là bằng chứng tốt nhất.

Lục Thời Hoan xoay người rời đi, Cao Minh Nguyệt mới buông góc áo Ôn Thời Ý ra, thả anh ta đi đuổi theo Lục Thời Hoan.

Bởi vì ánh mắt trước khi Lục Thời Hoan rời đi, chính là không có nỗi buồn nào lớn hơn cái chết.

Cao Minh Nguyệt nhận định, bây giờ Ôn Thời Ý đuổi theo, chẳng qua là tăng tốc độ chia tay của hai người bọn họ mà thôi.

Trái tim của một người phụ nữ đã chết, thì sẽ không bao giờ yêu được nữa.

Trong trận chiến tình cảm này, cô ta đã nắm chắc phần thắng và chiến thắng Lục Thời Hoan.

Để cho bọn họ đi nói lời tạm biệt cũng tốt.

Cao Minh Nguyệt bưng một chén rượu trước mặt lên, nháy mắt với Quan Định Thành, cười đến tự nhiên hào phóng.

-

Câu lạc bộ âm nhạc Shangri-La nằm trong khu đô thị mới Miên Thành, được bao quanh bởi ba hoặc bốn phố ăn vặt và chợ đêm, là một nơi phồn hoa nhất sau khi Miên Thành vào đêm.

Nhưng Shangri-La là câu lạc bộ cao cấp, công tác an ninh nghiêm ngặt, bầu không khí hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt và nhộn nhịp của phố đêm, xung quanh vắng lặng không có một bóng người.

Cho nên sau khi Lục Thời Hoan đi từ trong câu lạc bộ ra, chỉ có thể nhìn thấy màn đêm chìm đắm, cùng một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời.

Gió đêm thổi bay những giọt nước mắt ngưng tụ hồi lâu trên khóe mắt cô, rơi vào mu bàn tay cô.

Cảm giác ấm áp, nhanh chóng ngấm vào máu của cô, từ từ lên men trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Trái tim Lục Thời Hoan đau rát như bị lửa thiêu đốt.

Trong lúc đau đớn, tay phải của cô run rẩy phủ lên tay trái, sờ đến chiếc nhẫn quanh ngón tay giữa.