"Lâm Uyển! Bên này!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Uyển quay đầu thì thấy một cô gái loli ngực to vừa nhảy nhót vừa quơ tay về phía cô.
“Huyên Huyên!” Vừa thấy bạn thân năm năm không gặp, Lâm Uyển hưng phấn nắm tay kéo của vali chạy đến.
Sau đó hai người kích động ôm lấy nhau và nhảy tại chỗ một lúc lâu mới dừng lại: "Ôi chao, hình như ngực cậu lại lớn hơn rồi." Huyên Huyên véo bộ ngực nhô cao của Lâm Uyển vừa nhìn cô đầy vẻ trêu chọc.
“Đừng nhắc nữa, mỗi ngày đều tự xoa nắn cho mình đến nỗi cánh tay của mình hình như còn to lên luôn rồi đây này.” Lâm Uyển khẽ trừng mắt, Huyên Huyên là người bạn thân nhất của cô, rất nhiều chuyện mà cô không tiện nói với cha mẹ và em trai thì cô đều tìm Huyên Huyên kể khổ, thế nên Lâm Uyển không hề kiêng dè khi nhắc tới đời sống sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của mình.
Lúc này nếu có người đi ngang qua đây, họ sẽ trợn mắt há mồm khi nghe những lời như thế được thốt ra từ miệng của một mỹ nữ suốt ngày cứ trưng ra khuôn mặt trong trẻo và lạnh lùng.
"Được được, chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua, chúng ta không nhắc lại nữa. Trước tiên mang hành lý lên xe mình, tối nay chúng ta sẽ ở khách sạn H, đêm nay chúng ta thư giãn một chút." Huyên Huyên nháy mắt với Lâm Uyển.
Xe của Huyên Huyên là một chiếc xe mini cũng dễ thương giống y như cô ấy. Có điều Huyên Huyên không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, ban đầu chính là do cô ấy đã "dạy hư" cô gái luôn ngoan ngoãn từ bé đến lớn Lâm Uyển.
Suốt dọc đường, dường như Lâm Uyển và Huyên Huyên nói chuyện với nhau đến bao lâu cũng không đủ, mặc dù hai cô vẫn chưa bao giờ ngừng liên lạc nhưng trong suốt năm năm qua, đây là lần duy nhất mà hai cô được trò chuyện trực tiếp với nhau.
Xe nhanh chóng đến gara của khách sạn.
"Đây chính là một trong những khách sạn sang trọng nhất ở thành phố H." Huyên Huyên vừa dẫn Lâm Uyển vào phòng vừa giới thiệu: "Lát nữa chúng ta cất hành lý trước rồi lên tầng hai mươi ba uống trà chiều, ở đó có thể quan sát cả thành phố H, nơi đó được rất nhiều người nổi tiếng trên mạng đến chụp hình và check in, chúng ta chụp vài tấm thật đẹp để chọc chồng cũ của cậu tức chết đi.”
“Mình đã sớm hủy kết bạn với anh ta rồi, ly hôn rồi thì giữ phương thức liên lạc để làm gì chứ.” Lâm Uyển dở khóc dở cười, thuận tiện cảm thán có một bạn thân phú bà như Huyên Huyên thật tốt.
"Được đó, không hổ là cô gái mà mình xem trọng. Đi, đi thuê phòng với chị nào." Huyên Huyên bấm eo Lâm Uyển một cái, sau đó khoác vai cô cùng tiến vào thang máy của khách sạn.
Cơ thể Lâm Uyển đột nhiên có chút nóng ran, cô và Huyên Huyên đều là gái thẳng, đương nhiên sẽ không thể nào nghiêng theo chiều hướng bách hợp. Chẳng qua đã lâu Lâm Uyển không được người khác chạm vào những bộ phận nhạy cảm, đây là lần đầu tiên bị vừa bóp ngực vừa bóp eo, cơ thể đè nén trong một thời gian dài của Lâm Uyển dường như đang khát cầu một điều gì đó.
Khi Lâm Uyển bước vào thang máy thì thấy bên trong có mấy người đàn ông mặc tây trang mang giày da, cô đứng trước bọn họ chưa tới nửa mét. Dường như Lâm Uyển cảm nhận được hơi thở của họ, hơi thở nóng bỏng như phun lên trên gáy của cô. Điều này sao có thể xảy ra, người thấp nhất trong bọn họ cao hơn mình nửa cái đầu, Lâm Uyển cố gắng để bản thân không suy nghĩ lung tung.
Nhưng khi Lâm Uyển cảm nhận hơi thở phái nam trên người họ truyền đến, nội tâm cô không kiềm chế được mà rối loạn.
Lâm Uyển đã hai mươi chín tuổi, thường ngày cô luôn để ý chăm sóc bản thân nên dáng vẻ cô không khác gì mới ngoài hai mươi, làn da trắng nõn như có thể bóp ra nước. Hôm nay Lâm Uyển mặc một chiếc váy dài cotton liền thân bằng màu trắng, thân trên được điểm tô một hàng nút thắt dài đến tận trên, cổ áo hình tròn ổn thỏa dán vào bộ ngực, giống như trang phục của một cô học sinh giỏi và ngoan ngoãn.
Chỉ tiếc là vải cotton không co dãn mấy, khi mặc trên người có bộ ngực đáng kiêu ngạo như Lâm Uyển thì cực kỳ bó sát, thậm chí có hơi ngột ngạt. Đường cắt của váy giúp tôn lên vòng một và vòng eo của cô một cách hoàn mỹ.
Lâm Uyển cố ý mặc như vậy, cô muốn mỗi người đàn ông ở trên đường đều thấy rõ cơ thể của mình.
Vậy nên mấy người đàn ông sau lưng có đang ngắm cơ thể của cô không? Bọn họ đang nghĩ gì thế? Có phải muốn đè mình ra và tàn nhẫn làm một lần hay không? Lâm Uyển càng nghĩ như vậy thì tiểu huyệt bên dưới váy càng khao khát những người đàn ông ở phía sau, cô cảm thấy dường như cặp mông mình đã vô thức khẽ nhếch ra sau một chút.
Lâm Uyển sợ hết hồn nên vội vàng đứng thẳng người dậy, cô dùng sức mạnh đến nổi cảm thấy sau lưng có hơi đau đớn.
Bên dưới làn váy trắng, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ đang uốn lượn chảy xuống bắp đùi. Hai chân Lâm Uyển cố gắng cọ sát tiểu huyệt để giữ dâʍ ŧᏂủy̠ đang tràn ra.
Bất chợt, Lâm Uyển nghe một người đàn ông phía sau ngửi ngửi: "Mọi người có ngửi thấy mùi gì trong thang máy không?" Anh ta hơi nghi ngờ nhỏ giọng hỏi người đứng bên cạnh.
Trái tim Lâm Uyển nhảy "bịch bịch" không ngừng, cô cảm giác mình sắp ngất đến nơi.
"Không có, lỗ mũi cậu có vấn đề rồi." Một người đàn ông khác trả lời, trong lời nói mang theo một ít trêu chọc và thờ ơ.
Người đàn ông bất ngờ tăng âm lượng khiến Lâm Uyển đang lo sợ phải run lên. Giọng nói thật hấp dẫn, Lâm Uyển cảm thấy bên dưới sắp phun nước, muôn ngàn lần không thể phun ra ở đây, nếu cô cao trào ở đây thì cô không cần tiếp tục làm người nữa.
"Tinh tinh." Cuối cùng tiếng thang máy đã vang lên, Lâm Uyển như trút được gánh nặng chạy nhanh ra khỏi thang máy. Chẳng biết có phải mình bị ảo giác hay không, trong tích tắc sau khi cửa thang máy vừa đóng lại, hình như cô đã nghe thấy một tiếng huýt sáo.
"Cậu có bệnh à, đưa mũi vào sát gáy con gái người ta làm gì? May thay người ta không có so đo với cậu." Thang máy tiếp tục đi lên, một người đàn ông luôn im lặng lại lên tiếng quở trách người đàn ông đang đứng cười bên cạnh mình.