[ Trạm dừng chân : Tôi từng có một người em trai song sinh ]
...
Ngày ... tháng ... năm ... .
Tôi cùng em trai cất tiếng khóc chào đời.
Tôi tên Nhạc Phong, còn em ấy gọi Nhạc Hiên.
Chỉ là chui ra trước vài giây thôi, tôi liền được làm anh, thật vui vẻ, cũng thật vinh dự.
...
Khi hai đứa trẻ chúng tôi đến độ tuổi chập chững biết đi, bập bẹ biết nói.
Tôi và em ấy cất lên câu từ đầu tiên, cứ như có tâm linh tương thông sẵn rồi hay sao mà một đứa gọi cha, đứa kia liền gọi mẹ.
Khoảnh khắc này có lẽ là niềm vui thuần khiết cùng yên bình nhất của Nhạc gia, trước khi mọi thứ thay đổi theo chiều hướng không còn tích cực.
...
Chúng tôi có cùng một người anh trai lớn.
Anh ấy tên Nhạc Duật.
Cái tên này có phải rất hay không?
Khi tôi có được những nhận thức đầu tiên, tôi đã biết anh ấy sẽ có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu ấm áp, tôi thật sự thích.
Nhưng cũng là từ khi đó, tôi rõ ràng hơn ai hết, anh chỉ trao chúng cho Nhạc Hiên, cho đứa em trai bé bỏng yêu dấu giống hệt tôi mà thôi.
...
Tôi có phải hay không sinh ra đã mang trong mình những mầm mống của một kẻ xấu xa?
Tôi đã tự ngẫm điều này rất nhiều lần, khi tôi chỉ mới vừa tròn vài tuổi.
Cái ý nghĩ ấy cứ lớn dần theo năm tháng, đeo bám tôi cho đến tận về sau, lâu đến nỗi tôi còn chưa thể mường tượng.
...
Ngày vào tiểu học, chúng tôi đã được ngồi chung một chuyến xe với Nhạc Duật.
Phải, ba anh em chúng tôi đến cùng một trường.
Khi ấy, tôi táo bạo nghĩ, nếu như mình gần gũi với anh hơn, liệu rằng anh có để mắt đến hay không?
Và rồi tôi đã làm thật, suốt quãng thời gian dài sau đó, tôi như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh, còn anh thì trở thành chàng kỵ sĩ khôi ngô của Nhạc Hiên.
Chỉ là một đường thẳng không thành hình mơ hồ, ấy vậy lại ẩn giấu nhiều bí mật đáng sợ, khiến cho người ta phải lạc lối thật lâu.
...
Thành tích học tập của tôi không tốt lắm, nhưng nhờ có lời động viên từ cha mẹ, từ em trai, và có lẽ cũng từ người anh nuôi kia, tôi vẫn chăm chỉ, kiên trì cùng tận tụy.
Vì lẽ đó, tôi đã có thể giữ cho nó không quá hỏng bét, không khiến cho thầy cô và mọi người thất vọng.
Nhưng nào có ai biết.
Khi bản thân tôi nỗ lực nhiểu thứ như vậy, chỉ để được công nhận, được trân trọng, nhưng cuối cùng lại nghe ra nhiều lời so sánh, nhìn ra nhiều ánh mắt thương hại, lúc đó sẽ chống chịu được hay sao?
Tôi của khi ấy, tôi của tuổi non nớt, thừa nhận rằng, à bản thân mình hoàn toàn không thể chịu nổi.
Và rồi cái gì đến cũng đến, con quái vật mang tên "đố kỵ" cứ vậy ngấu nghiến, và dần ăn mòn một tâm hồn trẻ thơ.
Tôi bước vào giai đoạn ngỗ nghịch như bao đứa bé tâm lý bất ổn khác.
Tôi bỏ bê bài vở, tôi tụ tập đàn đúm, tôi học đòi rất nhiều tật xấu.
Tất cả những điều tôi làm, không chỉ để giải toả tâm trí, mà còn là để lấy được chút quan tâm.
Nhưng đổi lại, vẫn là tôi tự thiệt chính mình, cuối cùng thì không ai thấu hiểu, cũng chẳng ai thèm ngó ngàng đến.
À không, tôi nhầm, lúc đấy vẫn còn một người thật sự cảm thông cho tôi, nhưng cái tiềm thức ganh ghét đã lớn đến nỗi tôi ngu muội coi nó là thương hại, là giả tạo, là khích bác.
Tôi cứ thế suy diễn, và rồi, tôi đem người duy nhất thật tâm hiểu cho tôi kia ra để trút giận, để tính kế.
Tôi biết vì cái giai đoạn dậy thì náo loạn bất phân đúng sai kia của tôi đã làm cha mẹ thất vọng quá nhiều, thành ra ngoài việc học chính quy, những sở thích khác của tôi đều bị cấm tiệt.
Tôi cũng chẳng có sở thích nào ngoài việc học múa đương đại.
Tôi biết Nhạc Hiên rất để ý đến tiếng nói của tôi, thế là tôi liền giả đò đáng thương.
Và đúng như tôi đoán, sau hôm đó tôi không còn thường xuyên trông thấy em ấy nữa, bởi vì thời gian tan học, em ấy dành hết cho việc làm thêm.
Khi ấy tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều ngoài niềm hứng khởi khi thằng bé đó không còn quấn lấy Nhạc Duật nữa, và tôi có đã có cơ hội dây dưa với anh nhiều hơn rồi.
Nhưng Nhạc Duật quả nhiên là một chàng trai kiên định, không mảy may đến kẻ bám đuôi hèn mọn là tôi đây dù chỉ một chút.
Cho đến một ngày, cái liếc mắt đầu tiên và duy nhất anh chịu dành cho tôi, lại lạnh lẽo và đầy chán ghét đến vậy.
Thì ra, anh đã biết được kế hoạch lợi dụng Nhạc Hiên của tôi.
À đúng rồi, khi đó anh còn để lại một câu khiến tôi phải nhớ mãi cho đến tận thời điểm hiện tại.
"Cho dù không có Hiên Hiên, tôi cũng sẽ không bao giờ để mắt đến cậu."
Đúng vậy nhỉ, thế giới tôi không bước vào được thì sao lại cứ cố chen ngang, làm khó người khác, lỡ dở mình, hà tất chứ?
Tôi bật cười, tiếng cười vỡ vụn đầy khó nghe, y hệt như bản tính đê tiện của tôi vậy.
Nhưng, tôi cũng không dừng lại ở đó.
...
Nhạc Hiên là đứa bé thân thiện và đầy tươi sáng.
Đứa bé ấy luôn biết cách vô tình khiến tôi trở nên mâu thuẫn đến vặn vẹo, đến nát lòng.
Năm Nhạc Hiên và Phó Thần chính thức quen nhau, tôi đều được đường đường chính chính đứng một bên nghe kể.
Nhiều sự tình trong câu chuyện của hai người họ, tôi biết không ít.
Ngay cả căn chung cư nồng ấm của hai người họ, tôi cũng được dành một phòng.
Khi đó tôi đã tự giễu trên sự ngây thơ đến ngu ngốc của em trai bé bỏng rất nhiều.
Tôi làm sao có thể chấp nhận Nhạc Hiên tiếp tục có được những điều tốt đẹp đây?
Tôi câu dẫn Phó Thần, cái tên bại hoại ấy vậy mà cũng rất hưởng thụ vụиɠ ŧяộʍ cùng tôi.
Tam quan là gì, luân thường đạo lý ở đâu, tôi cũng mặc, tôi bất chấp tất cả, tôi điên cuồng chiếm lấy.
Và rồi cuối cùng thì, không chỉ có tôi là mất trắng.
...
Mãi cho đến ngày ở toà án kết thúc.
Mãi cho đến hôm tôi mải miết chạy trốn khỏi cơn thịnh nộ của Nhạc Duật, à không, là của Âu Chính Quốc.
Mãi cho đến khi tôi bị nhục mạ dưới một "bầy chó" dơ bẩn.
Mãi cho đến lúc tôi lê la về đến trước cửa căn nhà khởi nguồn cho sinh mệnh u ám của tôi.
Mãi cho đến khoảnh khắc tôi mặt đối mặt với một Nhạc Hiên thật khác kia.
Mãi cho đến thời điểm tôi lần nữa rơi vào tay của Âu Chính Quốc.
Tôi vẫn chưa nhận ra được sự ích kỷ, điên rồ và bao nỗi sai lầm của bản thân.
...
Và kết thúc là khi, tôi bị Âu Chính Quốc một tay tống vào bệnh viện tâm thần này.
Một mình giữa bốn bức tường trắng xoá không chút tì vết, tôi mới thật sự biết sợ hãi là gì, mới thật sự nhận ra rằng cái giá phải trả cho sự ngu ngục của bản thân lớn như thế nào.
Tôi bần thần ôm lấy hai chân, co quắp lại, nép vào góc tường.
Đôi mắt tôi chẳng còn tiêu cự, mơ hồ như một màn sương đặc quánh, che đi hết thảy suy nghĩ rời rạc.
Cứ vậy ngày qua ngày, đã trôi tới tháng năm nào, tôi không biết nữa, cũng chẳng rõ bản thân phải làm gì, phải nghĩ gì.
Nhưng rồi tại một khoảnh khắc, tôi được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Vẫn là vàng sáng chói loà ấy, nhưng nó không còn khiến tôi cảm thấy chán ghét cùng đau đớn nữa, giờ đây, nó không khác gì bàn tay của chúa, vươn ra cứu vớt lấy tôi khỏi chốn địa ngục này.
Tôi như trở lại ngày tháng cùng chơi đùa, cùng học tập, cùng... Nhạc Hiên.
...
Tôi mơ màng cảm thấy bản thân mình đang được dìu đến một nơi thật rộng lớn, thật mát mẻ, thật trong lành, thật khoan khoái.
Tôi hồ nghi chính mình đang được bao bọc trong một vòng tay dịu dàng và ấm áp.
Tôi mộng mị được nghe thấy một giọng nói êm tai mà tôi vẫn hằng ngưỡng mộ, hằng yêu thương.
"Phong, anh đã làm được, anh đã tự giải thoát mình khỏi con quỷ đáng sợ đó rồi."
"Phong, anh thật giỏi, anh là giỏi nhất."
"Phong. Hiên Hiên chưa bao giờ oán trách anh."
"Phong..."
Tôi muốn đáp lại vòng tay ấy, đáp lại lời nói kia, nhưng tôi chẳng thể điều khiển nổi thân thể này, tôi lại mê man...
Tôi mê man cảm nhận bản thân mình thật vô dụng.
Tôi nỗ lực hơn nữa, tôi muốn cho người vừa ôm mình trước mặt đây biết rằng, tôi đang đáp lại bằng nụ cười hối lỗi chân thật và thành khẩn nhất.
Hiên Hiên, hãy giữ khuôn mặt luôn hướng về ánh mặt trời, và bóng tối sẽ ngả phía sau em.
...
Dòng tự thuật của Nhạc Phong:
"Tôi từng có một người em trai song sinh.
Và, tôi nợ em ấy một đời bình an."