[ Trạm dừng chân : Hồi ức của tên tù nhân số 5617 ]
...
"Anh ơi, ở đây thật tối, lại lạnh nữa..."
"Anh ơi, bọn họ khi nào mới thả chúng ta ra?..."
"Anh ơi? Anh sao vậy? Anh ráng một chút, đừng vội ngủ, rất nhanh, rất nhanh liền có thể thoát được rồi..."
"Anh ơi, em đẩy được cái ống thoát này rồi! Em đi tìm người đến cứu, anh cố chịu được thêm chút nữa, chờ em trở lại..."
...
"Mẹ kiếp. Thằng oắt còn lại trốn được rồi? Mau đi đem nó về đây, trước khi bị người khác phát hiện! Nhanh!"
...
"Nhãi con mày khá lắm, dám giở trò với bọn tao. Để ông xem mày còn có cái gan chạy nữa không!"
"Không được... Đừng.. đừng đánh em ấy.. Cầu xin các người.."
"Cái chân thối này đập một nhát là khỏi chạy đằng trời."
"Không!!!"
...
Cảm giác đau đớn mơ hồ sao lại chân thật đến vậy?
"Anh ơi, anh ơi... Anh đau lắm đúng không? Anh đừng ngủ mà, đừng ngủ mà.."
"Anh ơi, anh mở mắt nhìn xem này. Nó đẹp lắm đúng không? Đây là của mẹ cho em, em quý lắm.. Anh ơi.."
Tầng sương đã bao phủ cả đôi mắt, nhưng sao tôi nỡ nhắm chứ, tôi cố gắng nhìn thật kỹ, món đồ kia thật đẹp, cùng khuôn mặt non nớt của đứa bé như thể sáng bừng lên, chiếu rọi cả trái tim tôi.
Tôi mất tự chủ dần, cho đến khi bên tai vang vọng tiếng còi xe, rồi thật nhiều tiếng bước chân, dồn dập dồn dập đến gần.
Tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như có ai đó bế tôi lên vậy.
Tôi cố chấp mở mắt hướng đứa bé kia, thì thào gọi.
Nhưng tôi đã hết sức lực, chẳng còn nghe được gì phát ra từ cánh môi nhỏ mấp máy kia.
Đứa bé muốn nói gì với tôi?
...
Tôi lơ lửng bay đến một không gian khác, ồn ào mà quen thuộc.
Tôi nhìn thấy chàng trai ấy quay lại đối diện với tôi, bình tĩnh cất giọng.
"Phó Thần, năm đó, cảm ơn anh đã che chở cho tôi khỏi cây gậy sắt giáng xuống từ gã mặt sẹo."
...
Tôi giật mình tỉnh giấc, đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại.
Bên tai chỉ còn lại tiếng chuông báo động.
Một buổi sáng nữa lại bắt đầu.
Phía cuối giường bị người đá lệch sang một bên, tiếng động lớn khiến tôi hoàn hồn, thân thể chao đảo ngã xuống.
"Mày còn không mau mau lên, cái tên tự kỷ này! Ra muộn, cả phòng bị khiển phạt thì đừng trách tao ra tay không biết nặng nhẹ!"
Tôi không quan tâm lắm, từ từ cầm lên chậu nhôm đi rửa mặt.
Nhưng chưa được mấy bước thì sau lưng đã truyền đến một cơn đau điếng, cả người tôi mất tự chủ ngã ra, đồ vật trong tay rơi ngổn ngang trên nền gạch.
Trong phòng vang lên một trận cười khoái trá.
Có bao nhiên tên đang nhạo báng, tôi cũng không rõ nữa, kể từ lúc bị tống vào đây, tôi đã chẳng nhớ đến.
Tôi chịu đựng đứng dậy, toan nhặt đồ lên thì lại nghe thấy lệnh triệu tập.
Sau lưng, bọn tù nhân cùng phòng lần lượt đi ra cửa sắt đứng xếp hàng, một tên to con trong số đó không quên lôi tôi theo, chêm giọng.
"Hết thời gian vệ sinh cá nhân rồi, cái mặt thối này của mày cũng chẳng cần rửa nữa đâu."
...
Sau khi để quản ngục khám xét, điểm danh xong, tôi liền đi theo hàng ra sân tập kết.
Hôm nay tôi được phân công đi chuyển đá quặng.
Đây không phải là công việc mới mẻ gì, mỗi tuần đều phải làm một ngày.
Tôi không nhanh không chậm xếp hàng chọn dây xích.
Nói là xếp hàng nhưng tôi lại bị đẩy dồn xuống cuối, đến phiên chọn thì trước mắt chỉ còn lại đống xích thô nặng, những dây nhỏ và nhẹ hơn đều đã bị cướp hết.
Tôi ngẩn ra một lúc, rồi cũng nhấc một cái lên tự còng vào chân mình.
Lê theo chúng khiến hai cẳng chân tôi nặng nhọc hơn, chuyển xong thì vẫn chậm thời hạn, số lượng cuối cùng cũng không đủ tiêu chuẩn.
Quản ngục phạt tôi mất nửa giờ cơm, thời gian đó tôi phải đi dọn dẹp nhà vệ sinh chung.
Tôi vơ vội bát cơm nguội, đứng lên đi tìm dụng cụ lau dọn rồi tiến tới phía tây của toà nhà.
...
Sau khi trở lại phòng giam, mấy tên tù nhân còn lại có vẻ như đã có mặt đầy đủ, từng giọng chửi đầy khinh nhạo văng vẳng bên tai, tôi nghe không thiếu người nào.
"Thằng chó này, mày vừa chui từ chỗ nào ra đấy. Thối chết đi được! Cút xa ra!"
"Lão tam, cậu không nhớ là hôm nay nó phải đi dọn vệ sinh à?"
"Cái thằng tự kỷ yếu ớt này bữa nào chuyển đá mà không bị phạt đi dọn vệ sinh đâu haha"
Tôi không để ý, vươn tay nắm lấy bộ quần áo tù nhân dự phòng, rồi ngồi xuống cuối giường, thẫn thờ đợi đến thời gian được đi tắm.
...
Tuần đầu tiên khi tôi vừa vào đây, tôi đã không thể chịu được những lời nhục mạ này.
Lúc đó tôi đã phản kháng, cũng chịu lại không ít đòn roi.
Người lồi lõm chồng chất từng đợt sẹo cũ đến màn sẹo mới. Không ngày nào là không nhỏ đầy máu tanh.
Hôm nào cũng phải nháo đến tai quản ngục, họ đương nhiên sẽ xử lý theo tính chủ quan, và rồi người chịu thiệt vẫn là tôi, tôi cũng biết điều đó.
Nhưng chẳng thể nào thay đổi được bản năng nhanh như vậy.
Chỉ cho đến một ngày, chúng cướp đi món đồ quý giá mà tôi cẩn trọng mang theo, cẩn trọng giấu giếm.
Phải, là sợi dây chuyền đó, báu vật của em ấy, cũng là báu vật của tôi.
Tôi nhớ lần cuối về nhà trước khi bị bắt, tôi đã lấy lại nó từ tay Nhạc Phong.
Khi đó tôi chỉ nghĩ Nhạc Phong kia không còn xứng đáng với đồ vật liên kết năm xưa này, thế nhưng tôi lại chưa từng ngờ được rằng, y thực chất là kẻ trộm, chủ nhân chân chính của nó, là Nhạc Hiên.
Nhạc Hiên. Hiên Hiên...
Tôi bỗng nghĩ về giấc mơ ban sáng, à không, là giấc chiêm bao đã định rằng sẽ trói theo tôi suốt quãng đời còn lại.
Tôi cảm thấy bản thân khi ấy thật ngu ngốc, thật hèn mọn, cũng thật đê tiện.
Tôi sao lại có thể đem vầng trăng của tôi, tín ngưỡng của tôi ra mà chà đạp, chối bỏ.
Tôi hận chính mình khi đó mắt bị mù, não bị ũng mới có thể hành động như thế.
Để rồi ngày ấy, sau câu nói tựa nhẹ bẫng mà lại như ngàn cây đinh sắt ghim lấy tôi của Hiên Hiên, đã khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê vây hãm bao năm qua.
Mỗi đêm, cơn mộng mị cứ thế quấn lấy tôi, đau đớn hơn cả khi bị bọn tù nhân hành hạ.
Đến nỗi tôi chẳng thể phân biệt nổi đâu là đau, đâu là khốn.
Ít ra thì em ấy đã cho tôi biết chân tướng, cho tôi cái quyền được tưởng niệm, dù là em ấy không còn thương cũng chẳng còn hận, thì tôi vẫn nguyện chịu đựng nỗi nhung nhớ, nỗi dằn vặt, nỗi thống khổ mà em ấy ban lại này.
Hiên Hiên, tôi thật sự phải xin lỗi và cảm tạ em ấy hết đời.
Nhưng mà những tên to xác đần độn kia lại cướp đi sợi dây chuyền của em ấy, tôi nổi điên một trận, cuối cùng tôi vẫn không thể lấy lại được nó, nhìn nó cứ vậy bị giẫm nát từng mảnh, từng mảnh...
Tro tàn trong mắt tôi cũng dần tan biến theo, từ đó về sau, tôi chỉ còn là cái xác không hồn.
Bọn chúng muốn làm gì, tôi cũng chẳng rõ nữa, tôi... không còn phản ứng.
Thời gian dần qua, không còn nhiều trận đánh, chỉ duy là ánh mắt miệt thị.
Cuộc sống ngục tù sau này của tôi, cũng chỉ còn lại những điều đó mà thôi.
...
"5617! Người nhà đến thăm!"
Quản ngục hô lớn, tôi thất thểu đi ra, một trước một sau đặt từng bước chân nặng nề vang vọng khắp dãy hành lang tối mờ, dài hun hút.
Vừa tới nơi, tôi đã thấp thoáng thấy bóng người gầy yếu của mẹ mình.
Đã mấy tháng rồi, kể từ sau lần ở toà án, bà chưa một lần đến thăm tôi.
Chắc bà đã phải thất vọng nhiều lắm.
Mẹ tôi vừa trông thấy tôi, không khỏi kích động đứng dậy dõi theo hướng tôi đến.
Tôi vội vàng giấu đi sự lưu luyến trong ánh mắt, từ từ ngồi xuống đối diện bà, cầm lấy ống nghe.
Bà lẳng lặng ngồi xuống theo, một hồi lâu sau ánh mắt bất cam cùng yêu thương mà nhìn tôi, bà mới lên tiếng, tôi lại nghe ra được sự nghẹn ngào từ giọng nói quen thuộc.
"Con trai..."
Tôi biết bà muốn hỏi tôi nhiều điều lắm, nhưng lại chẳng rõ phải bắt đầu từ đâu.
Tôi cũng vậy.
Tôi thật áy náy cùng hối hận, tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt bà.
Tôi ngờ ngợ rơi nước mắt.
Tôi giành lời trước "Mẹ.. Con thành khẩn tạ tội với mẹ ở đây. Đứa con bất hiếu tồi tệ này, không thể chăm sóc cho mẹ quãng đời còn lại. Con không xin được mẹ tha thứ, con chỉ xin một điều, mẹ hãy sống thật tốt, thật khoẻ mạnh, mẹ nhé..."
Tôi vừa khóc vừa dập đầu lên tấm kính chắn, mẹ tôi cũng nấc nghẹn theo, đưa tay muốn xoa đầu tôi an ủi, dù không thể chạm đến, nhưng cũng đủ để bà yên lòng hơn.
Tôi xin lỗi lần nữa rồi đứng dậy bỏ đi trong tiếng gọi mơ hồ của bà.
Bước chân tôi gấp gáp, như sợ chỉ cần nhìn bà thêm chút nữa thôi, tôi sẽ không chịu nổi mà tự tay kết liễu đời mình.
Nhưng mà, tôi không thể làm điều đó, tôi phải sống tiếp, tôi phải trả giá cho những gì bản thân đã gây ra, chỉ có như vậy, chỉ có như vậy mới có thể đổi được phúc phần cho những ai đã từng vì tôi mà đau khổ, từng vì tôi mà lỡ là.
...
Con người không ai là không có lỗi lầm, có lỗi mà có thể sửa thì chẳng gì tốt đẹp bằng. Có lỗi mà không muốn sửa thì chính là phạm thêm một tầng sai lầm trầm trọng.
" Quá nhi bất cải, thị vị quá hĩ "
Đúng vậy, đã sai mà không chịu sửa, vậy mới gọi là sai.
...
Dòng tự thuật của Phó Thần:
"Tôi không mong kiếp sau, em gặp lại tôi, tôi không mong kiếp sau, bản thân lại hoá thành hạt bụt làm vướng bận đôi mắt em, tôi không mong kiếp sau, chính mình trở thành thứ gì đó khiến em phải để tâm...
Tôi chỉ mong kiếp sau, em sống thật hạnh phúc, một đời đều suôn sẻ, không có tôi."