Tình trạng sức khỏe của Nhạc Hiên phục hồi tương đối nhanh.
Âu Hạo Nam một bên khen cậu có ý chí điều trị tích cực, một bên lại tự ca ngợi năng lực làm bác sĩ của bản thân vô cùng cao siêu, đáng được vinh danh này nọ.
Nhạc Hiên khó tránh khỏi buồn cười mà cảm thán, y là một người có khiếu hài hước. Vì vậy cũng lây cho cậu không ít vui vẻ.
Mọi người trong nhà, từ quản gia đến các hộ sĩ ban đầu đều vô cùng cẩn trọng mà chăm sóc cậu.
Sau khi quen dần thì liền coi cậu như người thân mà thật tâm đối đãi.
...
Hôm nay trời ấm.
Quản gia đề nghị đưa Nhạc Hiên đi dạo xung quanh cho khuây khỏa.
Khu vườn phía trước có một cái đình cổ, trên bàn trà bày biện rất nhiều trái cây, trông vô cùng đẹp mắt.
Âu Hạo Nam đến ngồi đối diện, bồi cậu ít chuyện phiếm.
Nhạc Hiên gần như bị y hỏi hết chuyện xưa của Âu Chính Quốc, cùng nhiều điều khác, những điều đã từng là kỷ niệm giữa hai người.
Âu Hạo Nam trông vậy mà bản tính tò mò rất cao, y hứng khởi nghe cậu kể, cái nét đáng yêu này trông thế nào cũng không hợp với vẻ ngoài của y.
Hai người nom say sưa cuời đùa cả một buổi, cho đến khi có tiếng xe vọng lại, bầu không khí mời tạm ngừng.
"Anh về rồi?" Âu Hạo Nam hỏi. Nhạc Hiên cũng quay lại mỉm cười với người đang đi về phía này.
Âu Chính Quốc không để ý đến Âu Hạo Nam mà trực tiếp vươn tay bế Nhạc Hiên.
"Anh sao vậy? Em có thể tự đi được mà."
Âu Chính Quốc chỉ nhìn cậu, nói "ngoan" một tiếng, cũng không có ý định thả người xuống. Nhạc Hiên nghĩ anh đang giận chuyện gì, nên bỏ giãy giụa, mặc anh cứ vậy ôm vào nhà.
"Hai người này, cũng thật biết cách làm cho người khác no bụng." Âu Hạo Nam vẫn còn ngồi đó ngạc nhiên, lầm bầm nói với quản gia đứng ở bên cạnh.
Ông ấy nghe Nhị thiếu than thở cũng chỉ biết mỉm cười thay lời đáp.
...
Đêm khuya, Phó gia một trận hỗn độn, Phó thiếu mất tích vài tuần nay đột nhiên được phát hiện nằm liệt ngay trước cổng.
Mẹ Phó Thần lâm bệnh từ sau khi Phó gia thất thế, con trai biến mất không tăm hơi.
Nay vừa nghe báo, bà cố gắng vực dậy khỏi giường, chờ người hầu mang người vào.
Con trai quay lại trong tình trạng tàn tạ như thế này, khiến bà muốn ngất đến nơi.
Nhạc Phong nghe tiếng động cũng chạy ra nhìn, ngay khoảnh khắc trông hắn chẳng lành lặn mà nằm ở kia, y không khỏi cảm thấy hả hê trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng tiến đến ôm chầm lấy.
...
Sau khi tỉnh lại, Phó Thần nhìn cảnh tượng quen thuộc, mới biết hắn đã được thả về nhà.
Càng nghĩ lại hắn càng thấy vừa khuất nhục vừa sợ hãi, nỗi lòng mâu thuẫn khiến cả người run lên bần bật.
Mẹ Phó Thần cùng Nhạc Phong tiến vào, hắn nặng nhọc nói ra một hơi.
"Là Nhạc Duật. Là nó bắt cóc tôi. Biến tôi thành ma thành dại. Cái tên đáng chết đó..."
Mẹ Phó Thần không hiểu lắm lời này, cũng chỉ nghĩ hắn đang trong trạng thái không tỉnh táo thôi.
Nhạc Phong thì không cho là vậy, y giật mình sau khi nghe thấy cái tên "Nhạc Duật".
Chẳng lẽ anh ấy đã trở về? Trái tim y lặng đi chốc lát, niềm vui sướиɠ cùng hứng khởi dần lan tràn.
Thế nhưng vẻ mặt này của y không thoát khỏi ánh mắt của Phó Thần.
Hắn trông y tỏ ra hết thảy niềm yêu thích đối với Nhạc Duật như vậy, không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận.
Đương nhiên không phải là hắn ghen tuông gì, chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, trước nay đều bị kẻ này lừa gạt, cái sự dơ bẩn của y làm hắn buồn nôn không thôi.
...
Chưa trải qua được mấy ngày an tĩnh, Phó gia lại phải nhận thêm một cú sốc lớn.
Vài người cảnh sát đến, một bộ muốn dẫn Phó Thần về sở.
Mẹ Phó Thần bàng hoàng khi biết lý do con trai mình bị bắt, chính là hắn mang danh hung thủ gϊếŧ người.
Trong tiếng gào thét không cam của Phó Thần, bà gần như chết lặng, run rẩy rồi ngất lịm.
Nhạc Phong cứ đứng ở đó, y không quản Phó gia loạn lên, cũng không quản Phó Thần bị còng đi.
Hiện tại trong đầu y chỉ toàn là Nhạc Duật, y đã biết người ra tay chắc chắn là anh, y cũng đã rõ tại sao anh trở lại, tất cả đều là vì Nhạc Hiên.
Thật nực cười, ấy vậy mà lại là vì thằng em sinh đôi đáng ghét kia, ai cũng vậy, ai cũng đặt nó lên vị trí hàng đầu mà tùy thời cân nhắc. Tại sao không phải là y cơ chứ?
Y thật muốn cược, dù cho Nhạc Hiên đã chết hay được cứu rồi, thì có thể có cái bản lĩnh đấu tiếp với y hay không đây.
Nỗi ghen tị ăn sâu trong tiềm thức một lần nữa trỗi dậy, khiến cho khuôn mặt Nhạc Phong trở nên vặn vẹo đầy kinh dị.