Âu Hạo Nam vẫn còn một thân blouse trắng chưa kịp thay, y đứng trước cửa phòng Âu Chính Quốc gõ ba hồi.
"Vào đi."
Bên trong giọng nói trầm thấp vang lên, Âu Hạo Nam nghe xong cũng không chần chừ mà mở cửa.
Âu Chính Quốc không muốn cứ vậy để cả người đầy mùi máu tanh đi thăm Hiên Hiên, vừa định thay y phục thì em trai lại đến tìm.
"Có chuyện?" Âu Chính Quốc lộ vẻ mất kiên nhẫn hiếm thấy.
"Ừm. Là chuyện anh dâu."
Âu Hạo Nam ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, tiếp tục cất giọng.
"Cũng không có gì, em chỉ là đến báo cáo một chút tình hình thôi. Anh dâu phục hồi rất tốt, có điều, dù sao cũng mới tỉnh lại, nên không thể tiếp nhận cú sốc lớn..."
Không đợi y trình bày hết, Âu Chính Quốc đã ngắt lời.
"Được rồi. Những chuyện này anh tự quyết được. Cứ theo phận sự mà làm đi."
"Rồi rồi, biết là anh sốt ruột, vậy em không cản trở nữa. Anh chuẩn bị tiếp đi. Em về nghỉ đây, à, nếu có chuyển biến thì báo em ngay nhé, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Âu Hạo Nam cười cười, sau khi để hồ sơ bệnh án lên bàn trà, liền rời đi.
...
Cạch.
Cửa nhẹ mở ra, tiếng động khẽ vang lên vậy mà người trong phòng vẫn không hề hay biết.
Nhạc Hiên ngồi lặng thinh bên cửa sổ, tâm trí như đang mải miết chốn phương trời. Mãi cho đến khi một đôi tay vòng ôm lấy từ phía sau, mới khiến cậu hồi thần.
"Duật?"
Có lẽ do không mở miệng nói chuyện khá lâu rồi, giọng cậu có chút khàn khàn mê man.
Người phía sau không lên tiếng, cứ vậy ghì chặt lấy thân thể gầy yếu của cậu, cái đầu anh cũng không yên phận mà cọ qua cọ lại từ tai đến cổ cậu, cứ thế vùi vào khiến lòng cậu ngứa ngáy.
Nhạc Hiên muốn quay lại nhìn nhưng sức lực Âu Chính Quốc quá lớn, cậu bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay lên vỗ về hai bàn tay anh.
"Duật? Anh mà còn ghì nữa, em sẽ không chịu nổi đâu."
Âu Chính Quốc lúc này mới giật mình buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn cậu không rời, như thể chỉ chớp một cái cậu liền biến mất vậy.
Nhạc Hiên lúc này mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh, vẫn là vẻ dịu dàng ấm áp ấy, nhưng lại khác ở chỗ, anh trưởng thành chững chạc hơn nhiều rồi.
Nhạc Hiên đưa tay lên phác hoạ từng cái chân mày, góc mũi, đôi mắt cùng gò má kiên nghị.
Cậu rất rất nhớ thương người anh này. Cậu nghĩ, cậu quá may mắn, khi có thể quay về từ cõi tử, có thể gặp lại, có thể bầu bạn bên anh lần nữa, thật sự hạnh phúc biết bao.
Nhạc Hiên chậm rãi rơi nước mắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên người cậu một sắc nắng ấm, khiến cho làn da trắng nhợt của cậu càng trở nên mờ ảo, mơ hồ.
Âu Chính Quốc nhìn chăm chú cảnh tượng này, không kiềm lòng được cũng đưa tay lên chạm vào đôi má mỏng mềm, nhẹ nhàng dè dặt cúi xuống hôn khoé mắt đẫm lệ ấy.
...
"Duật. À không, Chính Quốc, anh có nhớ hôm anh rời đi..."
"Gọi Duật, bất kỳ ai có thể dùng cái tên kia, chỉ em là ngoại lệ. Vậy cho nên, cứ gọi anh là Duật đi, được không?"
"Được ạ. Duật.."
Hai người cứ như vậy ngồi trên ghế mềm trước khung cửa, một người ôm người kia vào lòng, người nỉ non cầu khẩn, người còn lại thì mỉm cười thuận đáp.
"Hôm anh rời đi, cũng trùng vào ngày sinh nhật, mấy người kia nhanh chóng đưa anh lên xe, em thì vội vã chạy theo phía sau, vì món quà em chuẩn bị từ sớm lại chưa thể kịp thời tặng anh.."
"Xin lỗi, Hiên Hiên, thực xin lỗi.."
"Không đâu, chỉ là một món quà mà thôi. Lúc đó em cũng chỉ tiếc nuối một chút, vì em biết, kể cả khi anh quay về Âu gia lấy lại danh phận, ngay cả khi anh không còn mang cái tên Nhạc Duật, thì anh vẫn sẽ không thay đổi, anh vẫn mãi là người anh trai em yêu thương nhất, anh vẫn sẽ nhớ về Nhạc gia. Có đúng không?"
"Đúng. Hiên Hiên nói đều đúng cả."
Chỉ là em vẫn không biết, tôi có bao nhiêu tình cảm, có cỡ nào để tâm, cũng chỉ dành cho em mà thôi. Cho nên cái thân phận anh trai nuôi này, tôi không cần nữa rồi.
"Duật? Người bác sĩ trẻ tuổi kia là em trai ruột của anh?"
"Phải. Tên là Âu Hạo Nam."
"Người này sau khi em tỉnh dậy, không những kể hết mọi chuyện cho em, mà còn nhắc đến anh rất nhiều, y còn mang họ Âu, nên em đoán..."
Nhạc Hiên cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu lên mới thấy Âu Chính Quốc có vẻ không vui.
Cậu bật cười đưa ngón tay vuốt đôi chân mày của anh.
"Đừng nhíu, sẽ mau già đấy."
Âu Chính Quốc biết mình thất thố, nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi nỗi khó chịu dâng trong l*иg ngực.
"Đừng nhắc đến nó nữa, cũng đừng nhắc..."
"Được rồi, chỉ nói chuyện của em và anh thôi."
Nhạc Hiên thấy anh tỏ vẻ hài lòng, không khỏi lại bật cười cảm thán, trẻ con như vậy, nào có trưởng thành chỗ nào, toàn là tỏ vẻ thôi.
...
"Duật. Em mệt rồi."
"Được. Ngủ đi, anh vẫn luôn ở đây."
Âu Chính Quốc lấy áo khoác đắp lên người cậu, rồi tiếp tục ôm lấy, để cậu cuộn trong lòng mình.
Đợi cậu thở đều, anh mới dám trộm hôn lên khắp khuôn mặt nhỏ xinh, từ trán, xuống sống mũi, và dừng thật lâu ở cánh môi hồng mềm mại.
Âu Chính Quốc thoả mãn cười, cứ thế nhắm mắt cùng cậu chìm vào giấc mộng say.
...
Âu Chính Quốc mơ.
Năm đó, Nhạc phụ Nhạc mẫu đến bên nhau, dù không nhận được sự đồng ý từ Nhạc gia gia, nhưng hai người vẫn cùng nhau cố gắng vun đắp.
Nhạc mẫu khó sinh, Nhạc phụ cũng không quản lời ra tiếng vào, vẫn ngày ngày yêu thương chăm sóc bà, hai người cùng nhau đi khắp mọi nơi làm từ thiện, duyên cớ gặp được đứa bé trong một viện mồ côi phi pháp.
Hai người đem anh ra từ nơi đáng sợ đó, cho anh một mái ấm gia đình.
Thế nhưng nhiều năm trải qua hành hạ cùng sự giả tạo từ những kẻ trông coi cô nhi viện, anh đã dần trở nên khép mình, vô cảm với mọi thứ xung quanh.
Đột nhiên có thêm một cha một mẹ, anh cũng không vui sướиɠ là bao, anh sợ, những điều đó dù có là ơn là thật tâm, nhưng sẽ chẳng thể lâu dài.
Chỉ cho đến khi, Nhạc gia có niềm kinh hỉ mới, Nhạc mẫu sinh được một đôi song bào thai.
Kể từ giây phút nhìn thấy bé con trắng trẻo mũm mĩm bên trong khung cửi hướng mình ê a cười khúc khích, ánh mắt anh mới xuất hiện tia sáng đầu tiên.
Nghe Nhạc phụ muốn anh đặt tên cho bé con, anh không tránh khỏi vui vẻ mà nghĩ ngợi, rồi anh gọi, Nhạc Hiên, Hiên Hiên.
...
Lên trung học, mỗi ngày tan trường, đều là khoảnh khắc anh mong đợi nhất.
Đó là khi trở về nhà, mở cánh cổng ra, tiếng vang sẽ như chuông báo, khiến cho bé con nào đó mới chập chững biết đi liền không ngừng hướng anh chạy đến, vừa dang hai tay vừa gọi "Duật.. Duật.."
Anh không khỏi mềm lòng cất bước nhanh hơn, vươn tay bế bổng bé con lên, cười nói "Không sợ ngã hay sao?", nghe vậy, bé con lại sợ anh giận, liền ôm lấy cổ anh dùng má cọ cọ, làm nũng.
...
Mỗi năm đều có một ngày sinh thần, nhưng anh vốn chẳng để tâm lắm.
Chỉ là có một buổi tối nào đó, trong ký ức của anh, bé con đòi bế, rồi chậm chạp đeo vào tay anh sợi dây nhỏ, bé con nói, sau này có tiền, sẽ mua một món quà đẹp hơn tặng cho anh.
Anh lại đáp, chỉ cần là Hiên Hiên tặng, anh đều thích.
Bé con ấy vậy mà lại giảo hoạt đưa mắt, "Vậy em sẽ tặng em cho anh! Món quà này có phải rất quý hay không?"
Phải, quý báu vô cùng, là bảo bối vô giá mà anh cả đời này nguyện nâng niu, yêu thương và trân trọng.