Vụt
“ a....ô....ô...”
Đứa bé đứng sát mặt vào tường , quần áo bị cởi ra ,gương mặt vì đau đớn nhăn nhó lại , nước mắt thấm ướt lông mi chảy xuống hai gò má
Trên hai chân nhận từng roi đau đớn do thiếu niên đánh, đến lúc này thì Kiều Niệm mới biết tại sao bé lại bị đánh
Thiếu Niên giận dữ ,hai mắt đỏ bừng không ngừng hạ từng roi thật mạnh mẽ vào bắp chân nhỏ xíu , những vệt màu đỏ trải dài chi chít khắp trên da thịt nhìn sơ sơ cũng phải hơn 10 roi
“ DÁM KHÔNG NGHE LỜI TÔI “
“DÁM KHÔNG NGHE LỜI , DÁM CHƠI VỚI CON TRAI “
“ TÔI ĐÁNH NÁT CHÂN EM , COI EM SAU NÀY ĐI CHƠI THẾ NÀO “
Từng tiếng chửi mắng của thiếu niên chui vào màng nhĩ , Kiều Niệm vừa nhận đau đớn trên hai chân vừa mở miệng khóc lóc xin lỗi Quý Dư Niên
“ ô....ô....anh ơi , Niệm Niệm sai rồi , sau này Niệm Niệm nhất định sẽ nghe lời anh mà “
“ ô....ô anh ơi đừng đánh nữa , em đau quá “
Quý Dư Niên điên thật rồi ,cư nhiên có thể đối với đứa bé 6 tuổi ra tay tàn nhẫn như vậy
Nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng cầu xin của Kiều Niệm , hắn không những không mềm lòng mà còn đổi tay đánh mạnh hơn
Quý Dư Niên không ngừng phát tiết lửa giận trong ngực ra bên ngoài, miệng thì mắng chửi những lời thô tục
“ con mẹ nó, tôi đánh em thành tàn phế luôn “
“ chết tiệc “
“ ô....ô....dì ơi cứu con ...ông ơi cứu con ....cứu Niệm Niệm với “
Kiều Niệm kêu cứu trong vô vọng ,hai chân đã bị đánh đến rát da , từ phía trong máu đỏ chậm rãi rỉ ra ngoài
Thật đau ,đau quá, Anh thật đáng sợ , ai đó đến cứu Niệm Niệm với , Niệm Niệm không muốn ở chung với anh nữa
Trận đòn cuối cùng cũng dừng lại , hai chân Kiều Niệm không chịu nỗi quỳ thụp xuống sàn nhà, gương mặt hồng hào đã bị nước mắt làm ướt đẫm , tái nhợt không còn giọt máu
Quý Dư Niên cởi quăng chiếc áo thun ra, hắn giang chân đi đến , bóp lấy càm Kiều Niệm kéo lên
“ còn dám nữa không “
“ không....dám nữa ...hức “
“ nếu còn tái phạm ,anh sẽ đánh gãy hai chân của em , nghe chưa “
“ ô....ô.....nghe ạ ....ô...ô “
Sau đó Quý Dư Niên mở điện thoại lên , chụp lại những vết thương trên chân Kiều Niệm , hắn nói
“ chụp lại , để sau này cho em xem , để em biết hậu quả của việc không vâng lời “
—————
Một tuần sau vết thương trên đã chân khỏi nhưng còn lưu lại những vệt màu đen mờ mờ, rất xấu xí . Khi đến lớp Kiều Niệm nhận thấy hình như có thứ gì đã thay đổi, những bạn nam trong lớp đi đâu hết rồi
Lúc này cô giáo đi vào thông báo
“ các em , bạn học Vĩnh An đã được ba mẹ chuyển trường rồi, còn các bạn nam khác thì đã chuyển lớp ,sau này chứng ta sẽ không được học chung với các em ấy nữa “
Kiều Niệm mở to hai mắt rồi trên ghế , cô bé ý thức được việc này có liên quan đến mình
Bọn họ phải chuyển đi là tại mình ,giống như Vệ Thường bên cạnh nhà vậy