Tiếng la khóc gào thét trong sân nhưng Không có ai trong Quý gia dám can thiệp vào bởi vì gia chủ đã hạ lệnh không ai được xen vào chuyện này
Người làm Vệ gia khóc lóc đem Vệ Thường bị đánh bầm dập trở về , Kiều Niệm ngã trên đất váy trắng bị nhuốm đen gương mặt tinh xảo đầy nước mắt
“ ô....ô....”
Cô bé bị cảnh tượng Quý Dư Niên vung nắm đấm về phía Vệ Thường doạ khóc nức nở, hai chân không có sức để chạy trốn hay can ngăn
Quý Dư Niên xoa xoa bàn tay từ trên cao nhìn xuống Kiều Niệm, đôi mắt màu hổ phách nay đã biến thành màu đỏ của địa ngục
“ anh ơi....ô...ô “
“ CÂM MIỆNG “
Hắn gầm lên một tiếng Kiều Niệm oà khóc rụt vai lại
Quý Dư Niên như một lực sĩ ,nắm lấy cổ áo của Kiều Niệm ,cứ như vậy xách cô đi vào nhà
“ ô....ô...dì ơi ....cứu tiểu Niệm với “
Kiều Niệm nhìn về phía Dương phu nhân tay quơ quơ cầu cứu
Nhưng không ai đáp lại bé , mọi người cứ đứng tại chỗ nhìn bé bị xách lên lầu
Cửa phòng đóng lại , Quý Dư Niên xách Kiều Niệm nén vào bồn tắm , đầu đập vào thành bồn vang lên tiếng “ bốp “
“ oa....oa....”
Kiều Niệm ngồi bên trong nâng tay xoa đầu ,nước mắt không ngừng chảy thắm ướt đôi lông mi cong vυ't
Cô gái nhỏ chớp chớp hàng mi ,vô cùng đáng thương ,Quý Dư Niên cầm vòi sen nhẫn tâm xả nước lên đầu cô , Kiều Niệm bị nước lạnh chảy xuống người làm cho run rẩy cô bé nghe thấy chàng trai nói
“ rữa sạch , nó dám đυ.ng vào em , tôi phải đem em rữa sạch sẽ “
“ oa..oa...khụ ...khụ....”
Nước chảy vào khoang mũi và cổ họng làm cho Kiều Niệm ho khan không ngừng , cô bé yếu ớt vừa khóc vừa thở dốc từng ngụm
Một lúc sau Quý Dư Niên vứt vòi sen qua một bên rồi đi ra ngoài ,Kiều Niệm ngồi trong bồn tắm thúc thít không dám bước ra , tóc tai ướt nhẹp càng phô bày ra vẻ đẹp của đôi mắt lưu ly
Một lúc sau Quý Dư Niên trở vào , trên tay cầm theo sợi dây đánh ngựa mà hắn đã mua từ một năm trước
“ ĐƯA TAY RA “
Hắn nâng cây roi trong tay hướng Kiều Niệm ra lệnh
Kiều Niệm không ngoài dự đoán ,cô bé sợi hãi co rúm người lại, nước mắt bắt đầu chảy, hai mắt to hoảng sợ nhìn chầm chầm thứ đồ trong tay hắn
“ anh ơi....ô....ô.....Niệm Niệm biết sai rồi ,sau này Niệm Niệm sẽ nghe lời anh ....ô....ô....không đi chơi nữa “
“ anh đừng đánh Niệm Niệm mà .....ô....ô.”
Nhìn đứa bé khóc hoa lê đái vũ , đôi mắt lưu ly sợ hãi mang theo cầu xin nhìn hắn , khiến tim Quý Dư Niên run rẩy ngay lúc hắn có chút mềm lòng ,tính hạ roi xuống thì câu nói của ông nội vang lên trong đầu hắn
“ con không được mềm lòng ,vì mềm lòng thì họ sẽ không nghe lời con nữa , con phải dứt khoát khiến họ sợ hãi con ,sau này không dám làm trái ý của con “
Bây giờ Quý Dư Niên đã hiểu tại sao ông nội lại nói như vậy , Kiều Niệm không hề sợ hắn , cô còn dám làm trái lời hắn cho đứa bé khác nắm tay của mình. Nếu bây giờ không trừng phạt sau này hắn sẽ không quản được cô bé nữa
“ anh nói...ĐƯA TAY RA “