Mấy ngày gần đây Quý Dư Niên phát hiện mỗi khi hắn đi học về Kiều Niệm đều từ phía sau vườn hoa chạy ra đón hắn
Tranh thủ buổi tối đi tản bộ trong vườn hắn đi vòng vòng xem thử
Không ngờ lại thấy một cái lỗ chó bị bụi hoa che phủ ,nghĩ đến khả năng Kiều Niệm có thể chui qua lỗ này sang nhà bên cạnh kiếm thằng nhóc kia ,Quý Dư Niên cảm thấy máu trong người sôi sục lên nhưng hắn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại
Lỡ như không phải như hắn nghĩ thì sao ,tốt nhất nên giả vờ như chưa thấy gì hết
Quý Dư Niên trở vào nhà, đi tới sofa bắt lấy Kiều Niệm ôm vào lòng
“ Niệm Niệm ngày mai anh có việc phải ra khỏi nhà đến tối mới về “
Kiều Niệm nghe vậy thì hai mắt lưu ly chớp chớp, đôi đồng tử đen nhánh xẹt qua tia vui mừng
“ em sẽ ở nhà chờ anh “
Cô bé đô đô miệng nói, không kìm chế được vui vẻ hai má cong lên
Gương mặt Quý Dư Niên đen thui , trong lòng âm thầm nghiến răng
Tốt nhất đừng để anh bắt được em
——————
Kiều Niệm rón rén đi xuống lầu ,đầu nhỏ ngó xung quanh ,khi không thấy ai thì nhanh nhẹn chạy vọt ra sân vườn
“ Vệ Vệ .... Vệ Vệ ơi “
Vệ Thường từ bên kia chui qua , cậu bé cười hì hì đem nắm kẹo trong tay cho Kiều Niệm , theo sau là chú mèo trắng
Hai đứa bé dựa vào vai nhau , bóc từng vỏ kẹo ăn ngon lành
“ tiểu Niệm sau này lớn lên mình muốn cưới cậu làm vợ “
Vệ Thường bắt lấy bàn tay của Kiều Niệm cười đến mức không nhìn thấy đôi mắt
Kiều Niệm ngây ngơ nghiêng đầu hỏi
“ vợ là gì “
“vợ là sẽ ở bên nhau trọn đời , cùng chơi với nhau , cùng ăn với nhau nè , mèo của mình cũng là của cậu”
“ thật sao , vậy sau này mình sẽ làm vợ của Vệ Vệ “
Hai đứa bé vô tư nói chuyện với nhau mà không phát hiện ở phía sau hai người , Quý Dư Niên toàn thân phát ra sự tức giận , hai bàn tay ở bên hông nắm chặt đến mức tái xanh , cả người toả ra hơi thở chết chóc
Vệ Thường như cảm nhận được cái gì đó , quay cái đầu nhỏ lại ,tức khắc hai mắt cậu trợn to sau đó bị lắp đầy bởi sự sợ hãi
“ Anh....Dư Niên...”
Kiều Niệm nghe vậy thì cả người như bị điện giật, cô bé cầm viên kẹo trong tay không dám quay đầu
Quý Dư Niên từng bước từng bước đi đến gần , gương mặt bị bao phủ bởi mây đen kèm theo sấm chớp , Kiều Niêm run rẩy từng trận , tê liệt ngồi trên đất
Phía trên ban công, Ông Nội Quý đang nhìn về phía này , trên mặt ông nở nụ cười hài lòng rồi đi trở vào bên trong