Hoạn Sủng

Chương 18: Đi thiên điện

Trở về Vĩnh Phượng cung, Thẩm Hồi sai cung nữ nấu hai bát canh gừng, một bát tự mình uống, một bát đưa cho A Hạ. A Hạ uống canh gừng nóng hổi, nghĩ thầm Thẩm Hồi đối với nàng thật sự rất tốt, trong lòng cũng theo đó mà ấm áp.

Ngày hôm sau. Thẩm Hồi dậy sớm trang điểm, nàng muốn đi thỉnh an Thái hậu, tiện thể xin ý kiến Thái hậu cho nàng nuôi dưỡng Tề Dục bên cạnh.

"Nương nương, khuyên tai này nặng quá, lần nào đeo cả ngày là dái tai nương nương cũng đỏ ửng lên. Theo nô tỳ, chi bằng nương nương hãy xỏ lỗ tai đi ạ." Thập Tinh nói.

Chuyện xỏ lỗ tai, Thẩm Hồi lúc trước ở nhà cũng đã từng nói, đợi trời ấm hơn một chút sẽ xỏ.

Thẩm Hồi nhìn chính mình trong gương đồng, không biết tại sao lại nhớ đến ánh mắt Bùi Hồi Quang đánh giá nàng từ trên xuống dưới tối hôm qua. Nàng nhớ rõ, ánh mắt Bùi Hồi Quang khi dừng trên dái tai nàng, hình như có hơi dừng lại một chút?

Bởi vì tai nàng đeo khuyên tai cả ngày, nên để lại dấu vết chưa mờ?

Ánh mắt Thẩm Hồi lóe lên, liên tưởng đến việc Bùi Hồi Quang đưa thuốc trị sẹo cho nàng, nàng bỗng nhiên có một suy đoán.

Lúc Thập Tinh đeo khuyên tai cho nàng, Thẩm Hồi ngăn cản nàng: "Không đeo nữa. Mấy ngày nay ta không đeo nữa."

"Vậy có xỏ lỗ tai không ạ?"

"Tạm thời cũng không xỏ." Thẩm Hồi sờ sờ dái tai, như có điều suy nghĩ.

Thẩm Hồi ăn mặc chỉnh tề, nghênh đón khí lạnh của buổi sớm mùa đông, đi đến cung điện của Thái hậu thỉnh an. Quế ma ma tươi cười nghênh đón nàng.

"Thái hậu còn chưa dậy, nương nương hãy về trước đi ạ. Thái hậu nói hiện tại trời lạnh, Hoàng hậu không cần ngày nào cũng phải đến thỉnh an, cứ đến mùng một và ngày rằm đến thăm là được rồi." Quế ma ma dừng một chút, "Thái hậu còn nói, người có ý muốn cho Hoàng hậu nuôi dưỡng tiểu điện hạ bên cạnh, chỉ là chuyện này còn cần Hoàng hậu đi hỏi ý kiến của Hoàng thượng."

Trong lòng Thẩm Hồi "lộp bộp" một tiếng.

Thẩm Hồi không muốn đi gặp Hoàng đế. Nàng chỉ cần đứng trước mặt Hoàng đế, là không nhịn được cảm thấy vừa chán ghét vừa căm hận, bây giờ thậm chí còn thêm chứng bệnh là nhìn thấy hắn liền cảm thấy buồn nôn.

Nhưng vì Tề Dục, nàng không thể không đi chuyến này.

Nàng đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mới đành cắn răng đi đến Nguyên Long điện.

Thẩm Hồi vừa bước vào cửa sân Nguyên Long điện, đã nhìn thấy Bùi Hồi Quang từ xa. Hắn dường như vừa từ thư phòng của Nguyên Long điện đi ra, đang đi về phía này.

Thẩm Hồi đè nén cảm xúc, thản nhiên tiếp tục đi về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, khi gặp nhau, Bùi Hồi Quang cúi đầu hành lễ, thần sắc không khác thường. Chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Như thể tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vừa đi lướt qua nhau, Bùi Hồi Quang bỗng nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn Thẩm Hồi: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên đưa thuốc cho nương nương."

Lại là thuốc gì nữa?

Tim Thẩm Hồi bỗng nhiên đập nhanh hơn hai nhịp.

Hai bên lối đi có các cung nhân đang quỳ xuống hành lễ với Thẩm Hồi, Thẩm Hồi còn chưa kịp cho bọn họ đứng dậy.

Thẩm Hồi xoay người lại, cố gắng làm như không có việc gì nhìn Bùi Hồi Quang, hỏi: "Thuốc gì vậy?"

Bùi Hồi Quang đưa cho nàng một chiếc lọ sứ nhỏ: "Loại thuốc này là dùng để uống."

Thẩm Hồi nhận lấy, lại thấy Bùi Hồi Quang không đi, mỉm cười nhìn nàng, chẳng lẽ là muốn nàng uống ngay tại đây?

Tim Thẩm Hồi đập càng lúc càng nhanh.

Các cung nhân đang quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt bao người như vậy, hắn muốn nàng uống thuốc gì?

Thẩm Hồi đợi một lúc, biết hắn kiên trì, nàng cứng đờ lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đen bỏ vào miệng.

Thẩm Hồi sững sờ, nhìn thấy trong đá mắt đen láy của Bùi Hồi Quang hiện lên nụ cười tà ác mà rực rỡ.

Là kẹo à.

Bùi Hồi Quang lại gật đầu, lúc xoay người đi còn mỉm cười.

... Có gì đáng cười chứ.

Thẩm Hồi nhìn theo bóng lưng Bùi Hồi Quang, bực bội trừng mắt nhìn hắn một cái. Nàng lại lấy ra một viên kẹo từ trong lọ nhỏ bỏ vào miệng ngậm, sau đó cất lọ đi, xoay người đi gặp Hoàng đế.

Được cung nhân bẩm báo, biết Hoàng đế đang ở thiên điện, Thẩm Hồi không khỏi nhíu mày.

Lần trước Thẩm Hồi đến thiên điện của Hoàng đế, ký ức thực sự không mấy tốt đẹp, nàng kiên trì đi về phía thiên điện, càng đến gần, còn chưa bước vào, nàng lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Đặc biệt là nàng còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười duyên dáng của nữ nhân truyền ra từ bên trong thiên điện.

"Ai đang ở chỗ Hoàng thượng?" Thẩm Hồi cảnh giác hỏi. Nàng thậm chí đã muốn rút lui.

"Là Tĩnh quý phi và Lệ phi." Tiểu thái giám nhỏ giọng bẩm báo.

Nhưng Thẩm Hồi nghe thấy giọng nữ nhân trong thiên điện rõ ràng không phải là Tĩnh quý phi hay Lệ phi, hơn nữa cũng không chỉ có một hai giọng nữ. Thẩm Hồi đợi cung nhân vào bẩm báo, mới kiên trì bước vào.

Bên trong thiên điện tràn ngập một mùi hương nồng nặc.