Hoạn Sủng

Chương 17: A Hạ

Thẩm Hồi mặc xong quần áo, im lặng chờ đợi bên cạnh hồi lâu, nhịn không được nhìn bức tranh của hắn. Không thể không thừa nhận, Bùi Hồi Quang vẽ rất đẹp, người phụ nữ dưới ánh đèn bên cạnh giá sách trong tranh đẹp đến nao lòng. Nhưng người trong tranh là nàng, là nàng không một mảnh vải che thân. Thẩm Hồi chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền vội vàng dời mắt, cúi đầu, bàn tay buông thõng bên người từ từ siết chặt, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Nàng không biết bức tranh này sẽ đi về đâu, sẽ bị những ai xem xét bình phẩm. Nàng lại trách họa công của hắn quá tốt, tốt đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người trong tranh là nàng.

Khóe mắt Thẩm Hồi hơi đỏ lên, cảm giác nhục nhã cố nén cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Nàng lặng lẽ véo vào tay mình một cái, không cho phép mình khóc.

Càng không cho phép mình rơi nước mắt trước mặt kẻ xấu này.

Bên cạnh bàn ngọc có một bể cá bằng sứ trắng rất lớn. Có lẽ là dùng để đặt vào mùa hè, lúc này trên mặt nước đã kết một lớp băng mỏng. Hai con cá bên trong lật bụng trắng bạch, không biết đã chết từ bao giờ.

Bùi Hồi Quang cầm bức tranh lên, đặt vào trong bể cá sứ trắng. Nước trong bể cá không được sạch sẽ dần dần thấm vào giấy vẽ. Mỹ nhân trên tranh dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến thành một mảng mực đen sì, ngay cả hình người cũng không nhìn rõ.

Không biết hắn dùng loại mực vẽ đặc biệt gì, mà lại phai nhanh đến vậy.

Thẩm Hồi ngẩn người nhìn mảng màu đen kịt trên giấy vẽ, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

"Không tiễn nương nương nữa." Bùi Hồi Quang cầm khăn tay trắng muốt cẩn thận lau sạch ngón tay, kẽ tay hắn dính một chút mực vẽ.

Thẩm Hồi như được ân xá, cuống cuồng chạy trốn. Lúc đầu còn bước đi khoan thai, vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng liền vịn tay vào lan can chạy nhanh xuống lầu. Tiếng bước chân hỗn loạn của nàng vang vọng trong lầu các.

A Hạ run rẩy ngồi trên hành lang tầng một của lầu các, xoa xoa hai tay. Nàng đã đợi ở đây hơn một canh giờ rồi. Nàng đang cúi đầu hà hơi ấm vào hai bàn tay, thì một chiếc áo bông dày nặng rơi xuống vai.

Cảm giác quen thuộc khiến cho đôi lông mày đang đông cứng của nàng lập tức nhuốm ý cười, nàng xoay người, động tác thuần thục khoác lấy cánh tay Vương Lai, hỏi: "Sao lúc đến không thấy huynh?"

"Tự nhiên là đi làm việc cho chưởng ấn."

Ánh đèn lờ mờ, A Hạ vẫn liếc mắt một cái là nhìn thấy vết thương nhỏ trên cằm Vương Lai. Nàng muốn hỏi, nhưng lại nhịn xuống, chỉ nói: "Đừng lúc nào cũng muốn thể hiện bản thân, năng lực đến đâu làm việc đến đó, tiền đồ gì cũng không thể quan trọng bằng sự an toàn của bản thân."

Nói xong, nàng có chút không vui.

"Trong lòng ta biết rõ." Vương Lai không muốn nói nhiều. Tiền đồ? Tiền đồ của những người như bọn họ thật sự rất khó khăn, không liều mạng thì chỉ có thể bị người ta dẫm đạp trong vũng bùn. Hắn từ khi tiến cung đã muốn trở thành người như chưởng ấn. Nhìn xem, chưởng ấn chưa bao giờ cần tự mình ra tay gϊếŧ người, chỉ cần hắn có ý đó, thì biết bao nhiêu Vương Lai liều mạng tranh giành nhau đi thay hắn gϊếŧ người. Thậm chí, có bao nhiêu người khao khát được ở gần chưởng ấn một chút để biết hắn muốn gϊếŧ ai.

Chưởng ấn từ khi tiến cung đã oai phong như vậy sao?

Đương nhiên là không. Những người như bọn họ, muốn có được thể diện, đều là từ trong vũng bùn hèn mọn bò lên, nhuộm đầy máu tươi giẫm đạp lên xương trắng mà leo lên. Leo lên được rồi, thì có thể rửa sạch máu trên tay. Giống như chưởng ấn bây giờ, không cần phải tự mình ra tay gϊếŧ người nữa.

Vương Lai ngẩng đầu nhìn về phía lầu các, trong mắt mang theo vài phần khao khát.

"Vương Lai, huynh thay đổi nhiều quá."

Vương Lai lại nhìn A Hạ. Nàng vẫn chưa thay đổi, thật tốt. Hắn hỏi: "Lại cãi nhau với người khác à?"

A Hạ nhíu mày, có chút do dự: "Có gây phiền phức cho huynh không?"

"Không có gì đâu." Vương Lai nhét xấp ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Tính tình của nàng mấy năm rồi mà vẫn vậy, hiện tại hắn còn sống có thể bảo vệ nàng trong cung. Chỉ sợ sau khi nàng xuất cung vẫn như vậy.

"Sao lại cho muội nhiều thế này?"

Vương Lai không nói gì, hắn còn có việc phải làm, không nán lại lâu.

A Hạ lại ngồi xuống, ngây người nhìn xấp ngân phiếu trong tay. Nàng biết ý của Vương Lai, Vương Lai nói đây là tiền dành dụm cho nàng làm của hồi môn. Nhưng nàng đã nói với hắn rồi, nếu hắn đã cả đời bị giam cầm trong cung này, vậy thì nàng sẽ ở lại trong hoàng cung ăn thịt người này, ở bên cạnh hắn cả đời. Cái đầu gỗ này, sao cứ không tin nàng chứ? Lúc nào hắn cũng nghe lời nàng, vậy mà riêng chuyện này, hắn lại luôn không tin.

A Hạ đang suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Hồi, vội vàng thu hồi suy nghĩ, đi nghênh đón Thẩm Hồi.

Lúc Thẩm Hồi xuống lầu, sắc mặt đã như thường. A Hạ len lén quan sát, nhất thời không nhìn ra điều gì khác thường.