Thời gian thấm thoát trôi qua, mới ngày nào nó còn là đứa học trò mới bước chân vào trường, chân ướt chân ráo. Nay nó đã là thành học sinh cuối cấp.
Phong cách thay đổi làm cho nhiều ong bướm vây quanh nó hơn, nhưng nó vẫn một mực chung thuỷ với cô Giang thân yêu. Hai người đã đang trong quá trình tìm hiểu nhau, dù chưa chính thức ngỏ lời yêu nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu được sự quan trọng của người kia trong trái tim mình.
—————
Tại nhà của hai người
-Nó: Cô hôm nay có bận việc gì không?
Nó vừa cắt nhỏ thịt bò cho cô vừa hỏi, nó làm một cách rất thuần thục và tự nhiên, dường như đây là một hoạt động thường ngày quen thuộc của hai người.
-Cô: Ưʍ. Hình như là không. Có chuyện gì sao?
Cô khó hiểu chống tay lên bàn khuôn mặt xinh đẹp tựa vào bàn tay mà đưa ánh mắt tò mò nhìn nó.
-Nó: Vậy tối nay cô nhớ về sớm nha, em sẽ dẫn cô đến một nơi
-Cô: Nơi nào mà em thần bí quá vậy?
-Nó: Cô cứ chờ tới tối đi rồi sẽ biết ^^
-Cô: Nói đi
-Nó: Bí mật
-Cô: Giận.....
Nó nhìn cô tức giận thật là đáng yêu làm nó chỉ muốn hôn lên đó cho đã ghiềng. Nói là làm liền nó nhanh như chớp chồm người tới mà hôn vào đôi môi đang phụng phịu kia của cô.
-Nó: Ngoan, đi làm rồi về em sẽ có bất ngờ thật lớn dành riêng cho cô
-Cô: Hứa rồi đó
Nó cười nhìn cô xách túi xách ra khỏi cửa. Nhìn hình bóng thướt tha dần biến mất sau cánh cửa làm cho nó cảm thấy thật hạnh phúc. Chỉ cần ở bên cô như thế này thôi thì nó cũng đã cảm thấy mình đã may mắn lắm rồi.
Reeng...reeng....
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho nó thoát khỏi dòng suy nghĩ.
-Nó: Alo?
-Minh: Tao đã chuẩn bị xong hết rồi đó
-Nó: Cảm ơn mày
-Minh: Bạn bè thì cần gì cảm ơn chứ. Làm cho tốt rồi hạnh phúc đi cho tao nhờ
-Nó: Tao nhất định sẽ hạnh phúc mà
-Minh: Ráng lên. Tao tin tưởng mày sẽ làm được
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Minh thì nó nhanh chóng lên lầu chuẩn bị. Nó muốn nó của hôm nay phải là hoàn hảo nhất, phải là tuyệt vời nhất. Nó muốn cho cô thấy rằng nó đã đủ lớn và trưởng thành để bước bên cô trong đoạn đường sắp tới.
Nó bận rộn, lo lắng cả ngày thì cuối cùng cũng đã tới giờ cô tan sở. Lúc đầu nó định là sẽ chờ cô về nhưng nó háo hức quá không thể chờ đợi được thêm nên nó quyết định sẽ đến đón cô tan sở để tạo cho cô một bất ngờ nho nhỏ.
"Cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Thật là trông chờ quá đi."
Nó đưa tay điều chỉnh cái cổ áo rồi cầm bó hoa bước ra khỏi cửa, leo lên chiếc BMW yêu thích mà nhanh chóng chạy tới chỗ cô.
Lòng bồi hồi vui sướиɠ mà đậu xe trước cửa công ty cô. Vừa bước xuống xe nó đã thu hút được những ánh nhìn từ tứ phía.
Hôm nay nó trông rất soái với bộ vest đen được cắt may tinh tế vừa khít với dáng người của nó kết hợp với ngũ quan tinh tế càng tôn lên sự quyến rũ và lực hấp dẫn của nó. Trên tay nó cầm bó bông đứng tựa người vào chiếc siêu xe càng làm cho bao cô gái ao ước mình sẽ là người may mắn nhận được bó hoa kia.
Vừa thấy thấp thoáng hình bóng quen thuộc thì nó nhanh chân đi đến bên cô nhưng một hình ảnh đã làm cho nó chùng bước. Nhìn thấy cô và người đàn ông bước ra từ cánh cửa làm cho nó bỗng chốc hụt hẫn. Nó có cảm giác rằng mình sẽ bị thay thế. Người đàn ông có dáng người cao ráo, ngũ quan dễ nhìn và một nụ cười ấm áp. Anh ta mặc một bộ vest trông rất lịch sự.
"Chắc đó là đối tác của cô thôi"
Nó tự an ủi bản thân rồi nhanh chóng bước lên phía trước. Lúc này đây thì cô mới để ý đến sự xuất hiện của nó.
-Nó: Cô ơi. Em....
Chưa để nó nói dứt câu thì cô đã lên tiếng cắt ngang lời nói của nó.
-Cô: Em về đi
-Nó: Nhưng mà em có chuyện muốn nói
Lúc này thì mọi người đã bắt đầu đưa ánh mắt về phía bên này. Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu và giọng cũng lớn dần.
-Cô: Em mau về đi. Tôi đã nói với em như thế nào
-Trung: Học trò của em hả?
Anh tay thân mật khoác vai cô mà cô cũng không có ý bài xích. Nó nhìn thấy cảnh đó thì đôi mắt bắt đầu ánh lên tia máu, đôi bàn tay càng ngày nắm càng chặt. Dường như chỉ cần một chút nữa thôi là nó sẽ đấm vỡ mặt anh ta. Cô là của nó chỉ có nó mới được chạm vào cô thôi
-Cô: Vâng anh Trung. Em ấy là học trò của em, thôi mình đi thôi
Vừa nghe thấy tên của người đàn ông thì nó như chết lặng. Cái tên mà nó từng lo sợ sẽ lại xuất hiện thì nay điều đó đã trở thành hiện thực. Nhưng nó không cam tâm, nó không muốn vì sự xuất hiện của người đàn ông đã bỏ rơi cô mà mọi công sức của nó tan thành mây khói.
-Nó: Cô đừng đi
Nó hèn mọn cầu xin cô, cầu xin cô ban cho nó một chút ân huệ. Nhưng cô đã lạnh lùng gạt bỏ nó
-Cô: Xin lỗi. Tất cả chuyện trước đây đều do tôi ngộ nhận. Xin lỗi vì đã lấy em làm người thế thân cho anh ấy.
-Nó: Em có thể cho cô mọi thứ mà, thế thân cũng được. Cô hãy cho em một cơ hội được không?
-Trung: Đủ rồi đó. Cô ấy là người yêu là vị hôn thê của tôi. Một tên nhóc thì đừng hòng giành cô ấy với tôi, không biết là cậu có thể cho cô ấy một gia đình hoàn chỉnh không mà đòi giành với tôi. Hừ, chỉ là một đứa bất nam bất nữ mà cũng đòi được yêu sao? Giàu thì ngon hả? Cậu đừng tưởng cô ấy yêu cậu thật lòng chỉ là do gia đình cô ấy ép cô ấy thôi
-Nó: ANH NÓI DỐI
Nó hét lên rồi đấm thẳng vào mặt Trung. Theo phản xạ tự nhiên cô tát một cái rõ đau vào mặt nó
-Cô: Em nháo đủ chưa? Em còn muốn làm trò cười nữa hả?
-Nó: Thì ra bao nhiêu ngày qua, bao nhiêu tình cảm của em đối với cô chỉ là trò cười. Được, em hiểu rồi
Nó bước đi về hướng chiếc xe của mình. Nhìn bóng lưng cô đơn của nó mà ai ai cũng thấy thương sót. Còn cô nhìn sự tuyệt vọng trong mắt nó và bóng lưng gầy yếu kia bỗng chốc lòng cô nhói đau nhưng đã bị cô áp đảo nó.
Chiếc BMW gầm rú trên đường như một con thú hoang bị thương. Nó phóng như bay đến nơi mà nó đã chuẩn bị để tỏ tình với cô. Nhìn những tấm ảnh, những kỉ niệm của hai người mà nó bỗng chốc bật khóc. Vừa gào thét nó vừa đập phá hết tất cả. Tất cả nổ lực của nó, tất cả tình yêu của nó bị người ta xem như một trò đùa vui, một thứ để thay thế. Để rồi khi đã tìm được lại đồ của mình thì những thứ nó bỏ ra được xem là rác rưởi.
Đứng trên đống tàn tích nó bỗng dưng hét to.
-Nó: ÂU DƯƠNG HI ƠI LÀ ÂU DƯƠNG HI MÀY THẬT LÀ NGU NGỐC MÀ.
Sau khi hét xong thì nó bỗng dưng ngã xuống mà ngất xĩu.