Phản Bội Phật

Chương 3: Rung động

Thu thập xong túi đồ, Mộc Đào lập tức chạy đến phía trước ân cần dẫn đường: “Đại sư, chúng ta đi thôi.” Một đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười. Diệu Tịch hơi gật đầu: “Làm phiền thí chủ dẫn đường.”

Sắc trời tối muộn, vừa đến Vũ Tùng Các, Mộc Đào đưa Diệu Tịch đến chủ điện bố trí ổn thỏa, liền bắt đầu bận rộn. Từng ngọn đèn cung đình được thắp sáng, Mộc Đào thêm trà cho Diệu Tịch, bàn cống trong chủ điện đã thờ phụng một bức tượng Phật quang lưu li, hai bên dùng bình tịnh cung phụng mấy cành hoa sen.

Đàn hương đã châm, trong điện vô cùng an tĩnh. Vũ Tùng Các này từ trước đến nay là dùng để thực hiện đại điển cung phụng hiến tế, bởi vậy thường xuyên trống vắng, lần đầu tiên có người đến, ngày thường chỉ có mấy cung nữ thái giám đúng hạn vẩy nước quét nhà. Hiện giờ Thái Hậu hạ lệnh, tuy chỉ cho một nô tài hầu hạ Diệu Tịch lễ Phật, người khác không được quấy nhiễu. Nhưng chi phí ăn mặc Lý Bỉnh Dư vẫn không thể thiếu mà an bài thật tốt, điện này có một phòng bếp nhỏ, Lý Bỉnh Dư sai người quét tước, giờ Tỵ mỗi ngày đưa rau dưa củ quả mới đến cửa chính, để Tiểu Mộc Tử lo liệu.

Ngoài chủ điện là một hồ sen, hoa sen lượn lờ, lá sen cao vυ't. Bởi vậy sau viện cũng có một giếng nước, nước sinh hoạt không thành vấn đề.

Thật là một nơi tốt, tuy dọn dẹp mệt mỏi chút, nhưng thắng ở sự thanh tịnh. Mộc Đào vừa ở phòng bếp nhỏ nấu cháo vừa suy nghĩ, tay lại không ngừng nghỉ, bỏ củ mài đã rửa sạch cắt nhỏ vào trong nồi, lửa nhỏ hầm chậm. Lại nhồi màn thầu chuẩn bị chưng hoa quế, phòng bếp nhỏ nóng hôi hổi, nàng nóng chảy mồ hôi đầy đầu, gương mặt, trên chóp mũi cũng dính một chút bột mì. Hấp xong màn thầu, lại cắt củ cải, xào thức ăn chay.

Sau nửa canh giờ bận việc, nàng đặt cơm chiều vào trong khay để lên trên bàn trắc điện, lại đi múc nước giếng ở một bên. Sửa sửa xiêm y bước vào chủ điện gọi: “Đại sư Diệu Tịch, dùng cơm, mời sang bên này.”

Diệu Tịch quay đầu lại, thấy người nọ cười khanh khách đứng ở cửa. Hắn đứng dậy đi về phía nàng, đưa ra một cái khăn: “Thí chủ, mặt, lau lau đi.”

Mộc Đào sửng sốt một chút, không nhận, lập tức dùng tay áo lung tung xoa xoa mặt: “Đa tạ đại sư, không cần”. Tăng nhân nhìn nàng còn chưa lau khô mặt, tay cứ ngừng một lúc lâu như vậy, rồi lại nhẹ nhàng mà thu hồi. Mộc Đào đã cúi đầu xoay người dẫn đường cho hắn.

Tới trắc điện, nhìn trên bàn vuông chỉ để một bộ chén đũa. Diệu Tịch còn chưa mở miệng, bên tai liền truyền đến tiếng nói trong trẻo: “Đại sư, mời rửa tay trước.” Diệu Tịch đành phải rửa tay trước, Mộc Đào lại đúng lúc mà đưa khăn lau cho hắn. Tăng nhân lau tay xong, vẫn mở miệng: “Thí chủ, nơi này chỉ có ngươi ta hai người. Bần tăng có một chuyện muốn nhờ.”

Mộc Đào vội đáp: “Đại sư, mời nói.”

“Bần tăng bình thường sinh sống ở trong chùa, chẻ củi gánh nước, tụng kinh lễ Phật, hoàn toàn là tu hành. Ta biết thí chủ phụng mệnh mà đến, nhưng việc vặt vãnh trong điện mong rằng thí chủ phân cho bần tăng.” Diệu Tịch nói nghiêm túc, “Nếu thí chủ không chê, có thể cùng dùng cơm. Nếu là không muốn, bần tăng cũng không miễn cưỡng.”

“Sao lại thế được, hết thảy theo lời đại sư.” Mộc Đào nhìn thần sắc hắn, thầm nghĩ người xuất gia quả nhiên tâm địa từ bi, cũng không hề ngượng ngùng, đi phòng bếp nhỏ cầm chén đũa trở lại.

Diệu Tịch còn lẳng lặng ngồi ở trước bàn cơm chờ nàng, Mộc Đào cười cười, “Đại sư, nô tài đã trở lại.”

“Thí chủ, mời.” Tăng nhân rất là bình thản, không thấy chút nào cố chấp như vừa nãy nói chuyện cùng nàng.

Hắn ăn cơm cũng rất là văn nhã lễ độ. Sau khi ngồi xuống Mộc Đào vừa ăn vừa nhìn chằm chằm người ta. Diệu Tịch không bị ảnh hưởng, thong thả ung dung mà ăn cơm như cũ.

Ăn cơm xong, Mộc Đào dọn dẹp chén đũa đi rửa, Diệu Tịch liền gánh nước, hắn thì nhìn văn nhã mỏng manh, nhưng Mộc Đào vừa mới rửa xong chén đũa, hai lu nước đã được đổ tràn đầy.

Sắc trời đã tối, Diệu Tịch đun hai nồi lớn nước ấm, tự xách một nồi đặt trong Thiên Điện hắn ở, một nồi đặt ở ngoài phòng Mộc Đào.

Mộc Đào liên tục nói lời cảm tạ, lại chưa lập tức rửa mặt. Nàng còn đợi đi Thiên Điện hầu hạ, lại bị tăng nhân kia từ chối: “Thí chủ, nghỉ ngơi sớm một chút, bần tăng không có việc gì.”

Là một cao tăng cố chấp, mọi việc tự tay làm lấy. Mộc Đào không hề miễn cưỡng, tự trở về phòng, chờ lúc ánh nến Thiên Điện tắt đi, mới tắt đèn cung đình, chỉ để ở trên mặt đất một ngọn đèn dầu nho nhỏ.

Nàng múc nước từ trong nồi nước ấm vào thau tắm, lại đổ vào thêm hai thùng nước lạnh, quấn tóc lên, nhanh chóng bỏ đi trang phục thái giám dày nặng, cởi bỏ bọc ngực quấn chặt, lộ ra bộ ngực sữa nữ tử mượt mà, vòng eo mảnh khảnh. Nàng theo thói quen nhìn khắp nơi xung quanh, như ăn trộm mà bước vào thau tắm, nhanh chóng rửa sạch lại khoác áo ngủ sạch sẽ lên.

Mười mấy năm qua, vì che giấu thân phận nữ tử, ngày ngày nàng như thế, chờ cho mọi người ngủ rồi, mới nhanh chóng tắm gội thay quần áo ở trong phòng mình, vừa tắm vừa quan sát bốn phía, sợ có người rình coi, phát hiện bí mật của nàng.

Tội khi quân rơi đầu, Mộc Đào luôn vì thế mà lo lắng hãi hùng. Mặc dù giờ phút này, cho dù biết trong Vũ Tùng Các này chỉ có nàng cùng tăng nhân kia quyết sẽ không mạo phạm rình coi, nàng cũng vẫn là không dám tùy ý.

Rời khỏi cung, nàng luôn muốn có thể rời khỏi cung.