Phản Bội Phật

Chương 2: Đại sư Diệu Tịch

Tiểu Mộc Tử vội vàng chạy tới Trí Huyền Điện, trên đường đi thông báo cho Lý công công đã sai người sắp xếp cho vị cao tăng chùa Tế Pháp tắm gội xông hương.

Nàng vừa bị Nguyên Đắc Hỉ liếc mắt một cái ghê tởm không chịu được, lão thái giám kia bám nàng đã lâu, thủ đoạn không biết dùng bao nhiêu, may mà nàng được Lý công công bảo hộ mới bảo toàn được đến nay. Mộc Đào nghĩ: Lần Lễ cầu phúc này quyết không thể xảy ra bất luận sai lầm gì, làm tốt sẽ càng được Lý công công ưu ái, nàng cũng có chỗ an thân, sau này có rất nhiều cơ hội ra cung sắm sửa, chuẩn bị tốt rồi nàng hẳn có thể thoát thân ra cung.

Nàng nghĩ như vậy, không chú ý phía trước ba người đi tới. Nàng cúi đầu đi cực nhanh, lập tức đυ.ng vào trong lòng ngực người phía trước, đầu óc Mộc Đào choáng váng, chóp mũi đều là mùi đàn hương ấm áp, có người vững vàng mà đỡ hai vai nàng, âm thanh lạnh như băng: “Thí chủ, không sao chứ?”

Lọt vào trong tầm mắt nàng, một mảnh quần áo tuyết trắng, ngẩng đầu đối diện mắt phượng không buồn không vui của người nọ, mi như điểm sơn, mặt như quan ngọc, một đôi môi mỏng cực kỳ lãnh đạm, quả nhiên là một bộ dáng trong mắt không một hạt bụi, trong sáng thoát tục. Mộc Đào sửng sốt một lát, thấy tay trái tăng nhân mang một chuỗi Phật châu gỗ trầm hương, liền biết người này chính là Đại sư Diệu Tịch chùa Tế Pháp.

Nàng lập tức đẩy hắn ra, khom lưng hành lễ: “Nô tài ra mắt Đại sư Diệu Tịch.” Tăng nhân kia lập tức đỡ nàng lên: “A di đà phật, thí chủ không cần đa lễ. Bần tăng là người trong cửa Phật, chịu không nổi đại lễ như thế.”

Mộc Đào cười cười, cúi đầu không nói. Nghĩ rằng trong hoàng cung đại nội, ai không phải khom lưng uốn gối, học được phải phụ thuộc cúi mình, lần đầu tiên nghe người ta nói không cần hành lễ, thật ra cũng mới mẻ.

“Đại sư Diệu Tịch, nô tài là Tiểu Mộc Tử của An Nhân cung, đến dẫn đường cho ngài.” Mộc Đào nhìn phía sau Diệu Tịch có hai tiểu thái giám đi theo, gật gật đầu, liền đứng ở bên cạnh người Diệu Tịch dẫn đường cho hắn.

“Đa tạ thí chủ.” Khuôn mặt tăng nhân kia trầm tĩnh, Mộc Đào nhịn không được nhìn trộm: Còn tưởng rằng sẽ là lão phương trượng tuổi tác đã cao chứ, không nghĩ tới lại trẻ đẹp như thế, nhìn dáng vẻ chẳng qua chỉ mới hơn 20 tuổi. Tuổi còn trể như thế mà đã xuất gia.

Nàng một bên nghĩ ngợi một bên đánh giá, không phát hiện bản thân đã không chớp mắt nhìn chằm chằm tăng nhân kia thật lâu, tay trái Diệu Tịch cầm Phật châu chuyển động, sau khi bị nàng nhìn thật lâu, ngừng tràng hạt lại, quay đầu bình tĩnh mà nhìn về nàng.

Hôm nay bận bận rộn rộn, đầu tóc Mộc Đào có chút tán loạn, dưới mũ quan rơi ra vài sợi tóc đen dán ở trên gò má trắng nõn của nàng, gió thổi phất qua, nàng nhìn đôi mắt Diệu Tịch sáng như minh châu, mang theo hoàn toàn là tò mò.

“Thí chủ, trên người bần tăng có gì không ổn?” Giọng nói rơi xuống, Mộc Đào liền nhìn sâu vào hai tròng mắt tĩnh lặng như nước của tăng nhân, nàng hoảng loạn mà cúi đầu: “Không có gì không ổn, là nô tài mạo phạm.”

“A di đà phật, thí chủ không cần kinh hoảng như thế, bần tăng cũng không có ý khác.” Diệu Tịch chắp tay trước ngực, hướng nàng cúi đầu hành lễ: “Thí chủ đừng tự xưng là nô tài, bần tăng là một người xuất gia, thí chủ tự xưng “Ta” ở trước mặt bần tăng là được.”

“Nô tài không dám, phía trước đại sư chính là Vũ Tùng Các, mời đại sư dùng làm nơi nghỉ ngơi, nô tài đi dâng trà cho ngài.” Mộc Đào lăn lộn trong cung, biết tăng nhân không có ác ý, nhưng đây là hoàng cung đại nội, ở trước mặt những người đó, không phải là nàng muốn tự xưng “Ta” liền có thể tự xưng “Ta”. Nói trắng ra, mặc dù xưng "" ta "", một ngày chưa ra khỏi cung, một ngày nàng cũng chạy thoát không được thân phận nô tài.

Diệu Tịch chạm vào cái đinh mềm, cũng không giận, theo lời ngồi trong phòng. Sau nửa canh giờ, lễ cầu phúc sẽ bắt đầu, bệ hạ Thái Hậu đều sẽ đích thân tới, hắn lại không chút gợn sóng, chỉ lẳng lặng tụng kinh.

Nguyên Đắc Hỉ là người trong cung Thái Hậu, giờ phút này đang hầu hạ Thái Hậu tới Vũ Tùng Các. Hắn luôn biết gãi đúng chỗ ngứa, biết ngày gần đây thân thể Thái Hậu chuyển biến tốt đẹp, lại biết tin cao tăng chùa Tế Pháp, đầu tiên là khen không dứt miệng cao tăng chùa Tế Pháp, lại khen khí sắc Thái Hậu càng ngày càng tốt, bệ hạ hiếu thuận. Lại lơ đãng đề cập Lưu Bỉnh Dư cũng chuẩn bị lễ cầu phúc gọn gàng ngăn nắp. Thái Hậu bệnh lâu mới khỏi, tâm tình không tốt, khó có được mặt giãn ra: “Bệ hạ hiếu thuận, là phúc khí của ai gia. Ai gia biết, Đại sư Diệu Tịch kia cũng là có Phật duyên. Lưu Bỉnh Dư làm việc từ trước đến nay thoả đáng, lễ xong sẽ xem thưởng.”

“Nô tài đã có thể trước thay Lưu công công tạ ân Thái Hậu.” Nguyên Đắc Hỉ cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không hiện ra.

Tới Vũ Tùng Các, Thái Hậu vừa ngồi xuống không lâu, bệ hạ lập tức đến, quần thần hành lễ. Mộc Đào đi theo phía sau Lưu công công quỳ xuống hành lễ. Đương kim thiên tử, mới ba mươi tuổi, không giận tự uy, anh khí bừng bừng phấn chấn.

“Bình thân.”Tiếng nói Bệ hạ trầm thấp, bộ dáng uy nghiêm.

“Tạ ơn bệ hạ.” Mọi người đứng dậy, Lý Đắc Hỷ liền đưa mắt ra hiệu, bọn thái giám cung nữ tuân lệnh liền đi xốc vải bố trên cống phẩm lên, tượng Phật từ bi nghiêm trang, cống phẩm không có sai sót gì. Cùng lúc đó, nhạc sư tấu nhạc, Đại sư Diệu Tịch vào bàn ở giữa thiên đàn, ngồi quỳ niệm kinh cầu phúc.

Nguyên Đắc Hỉ trừng lớn hai mắt, thấy cống phẩm mảy may không chút tổn hại, ánh mắt âm độc nhìn về phía Lý công công. Lý Bỉnh Dư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không biết gì.

Một canh giờ sau, lễ thành. Thái Hậu rất là vừa lòng, theo lời ban thưởng.

“A di đà phật, tạ Thái Hậu.” Diệu Tịch tạo thành chữ thập hành lễ. Thái Hậu gật đầu, ngược lại cười nói: “Đại sư Diệu Tịch, ai gia biết ngươi Phật pháp cao thâm, ai gia già rồi, đối với kinh Phật có chút mê hoặc. Không bằng Đại sư Diệu Tịch ở lại Vũ Tùng Các một tháng, giúp ai gia giải thích nghi hoặc.” Đây là ý tứ giữ người ở lại. Giải thích nghi hoặc là giả, Thái Hậu tuổi tác đã cao, nhất thời mê tín, ngóng trông cao tăng sao kinh cầu phúc là thật. Mộc Đào nhìn thấy tăng nhân cụp mi rũ mắt, thay hắn lắc đầu.

“Diệu Tịch tuân mệnh.” Tăng nhân đồng ý, cũng không phải do hắn quyết định. “Lý Bỉnh Dư, việc này cứ giao cho ngươi làm, từ trong cung ai gia chọn một nô tài nhanh nhẹn hầu hạ Đại sư Diệu Tịch, trong lúc lễ Phật, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào Vũ Tùng Các, nhiễu loạn đại sư thanh tu.” Lý công công vui mừng trong lòng, hẳn là vội vàng.

Thái Hậu bãi giá hồi cung, có cung nữ tới báo, Miêu Quý Nhân mới tiến cung còn chưa được sắp xếp chỗ ở. Bệ hạ chưa phong hậu, Quý Phi lại không tiện quản lý, hậu cung từ trước đến nay do Thái Hậu chưởng quản. Một Quý Nhân nho nhỏ, Thái Hậu không kiên nhẫn, ban cho Thừa Đức Điện, xua tay phân phó Nguyên Đắc Hỉ chọn mấy nô tài đi hầu hạ.

Tròng mắt Nguyên Đắc Hỉ vừa chuyển, đây chính là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Nguyên Đắc Hỉ lĩnh mệnh liền đi An Nhân cung, mượn cơ hội muốn người. Lý Bỉnh Dư không ở An Nhân cung, còn đang ở Vũ Tùng Các sắp xếp nhân sự dọn dẹp. Nguyên Đắc Hỉ liền thấy thân ảnh hắn ngày tư đêm tưởng đang tưới hoa ở trắc điện, Tiểu Mộc Tử chỉ thấy phía sau có bóng ma bao phủ, vừa muốn quay đầu lại, đã bị ôm chặt, lão thái giám ghê tởm cọ xát nàng: “Bảo bối, đê cho ta bắt được rồi.”

Mộc Đào ra sức thoát khỏi lão thái giám không ra gì kia, đành phải trấn định nói: “Nguyên công công, ngài làm gì vậy, nô tài là người An Nhân cung, ngài như vậy, Lý công công trở lại sẽ khó coi.” Nguyên Đắc Hỉ ngửi hương thơm trên người Tiểu Mộc Tử, cực kỳ say mê: “Này có là gì, ta phụng ý chỉ Thái Hậu, chọn mấy nô tài tới trong cung Miêu quý nhân. Ta thấy ngươi, nhanh nhẹn hoạt bát nhất, muốn một nô tài của Lý công công, đến bên người Miêu quý nhân, ngày sau sẽ có rất nhiều ngày lành.”

Mộc Đào sởn tóc gáy, ngụ ý này, một Quý Nhân mới đến, dùng một nô tài như nàng cũng không có là gì, Nguyên Đắc Hỉ là hồng nhân bên người Thái Hậu, Miêu Quý Nhân kia còn không chừng đang ngóng trông hắn nói vài lời hay ở trước mặt Thái Hậu.

Khắp nơi không người, cung nhân một nửa theo Lý công công ra ngoài, còn lại đều ở chủ điện, Nguyên Đắc Hỉ đã gấp gáp mà vươn móng vuốt hắn xuống dưới áo choàng Mộc Đào. Hốc mắt Mộc Đào đỏ lên, ra sức giãy giụa.

Trói buộc trên người lại bỗng nhiên không thấy, Nguyên Đắc Hỉ ai u một tiếng ngã trên mặt đất, Mộc Đào quay đầu liền nhìn thấy gương mặt đông lạnh của tăng nhân kia, hắn vô cùng bình tĩnh, dường như người vừa mới một tay đánh ngã lão thái giám trên mặt đất không phải hắn.

“Ai u Nguyên công công đây là làm sao vậy?” Lý công công vội vàng đến gần, ra vẻ quan tâm.

Trên mặt Nguyên Đắc Hỉ lúc xanh lúc đỏ, mặt xám mày tro, không dám nổi giận với Diệu Tịch, lại lớn tiếng nói với Lý công công: “Ta phụng ý chỉ Thái Hậu, chọn mấy nô tài từ các cung cho Miêu quý nhân, Tiểu Mộc Tử rất được, Lý công công sẽ không không chịu cho đấy chứ.” Âm thanh hắn leo lẻo mà nhìn chằm chằm Lý Bỉnh Dư.

Lý công công bổng nhiên hiểu ra: “Ai u hóa ra là như thế, nhưng thật không vừa khéo, Thái Hậu để ta chọn nô tài hầu hạ Đại sư Diệu Tịch, Đại sư Diệu Tịch nói thấy Tiểu Mộc Tử là người có duyên với Phật, thích hợp theo hầu nhất, không cần chọn người từ trong cung Thái Hậu. Ta liền bẩm lại cho Thái Hậu. Vừa lúc kinh thư của Đại sư Diệu Tịch còn để ở An Nhân cung, ta mới mời Đại sư Diệu Tịch cùng đi với ta, vừa lúc gọi Tiểu Mộc Tử mang Đại sư Diệu Tịch làm quen địa hình trong cung.” Lý Bỉnh Dư nói hợp tình hợp lý.

Diệu Tịch bình tĩnh mà đối diện ánh mắt Nguyên Đắc Hỉ: “Đúng vậy, mới vừa rồi bần tăng tưởng có kẻ cắp, không ngờ lại là Nguyên công công bên người Thái Hậu. Mạo phạm.”

Nguyên Đắc Hỉ cắn răng, lại không có biện pháp gì, hắn tuy là hồng nhân trước người Thái Hậu, nhưng Diệu Tịch chính là cao tăng được bệ hạ coi trọng, Lý Bỉnh Dư lấy cớ Tiểu Mộc Tử có Phật duyên đi theo Diệu Tịch, hắn là nửa điểm cũng không có cách nào. Một Miêu Quý Nhân nho nhỏ không thể bằng đại sự cầu phúc cho Thái Hậu.

“Tốt, rất tốt.” Nguyên Đắc Hỉ mặt âm trầm, nói xong liền chạy lấy người.

“Nô tài đa tạ Đại sư Diệu Tịch, đa tạ Lưu công công.” Mộc Đào lòng còn sợ hãi, thiệt tình cảm kích Diệu Tịch.

“May mắn tiểu Điệp trong cung Thái Hậu báo tin cho ta nói đến chuyện Miêu Quý Nhân, lúc này ta mới mang theo Đại sư Diệu Tịch tới An Nhân cung, ta biết Nguyên Đắc Hỉ sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Lý công công nói liền một hơi, lau lau cái trán đầy mồ hôi: “Tiểu Mộc Tử, ngươi phải đa tạ Đại sư Diệu Tịch, lần này ít nhiều đều nhờ đại sư, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

“Nô tài biết.” Tiểu Mộc Tử đáp. “Một tháng này ngươi phải luôn đi theo bên người Đại sư Diệu Tịch, có thể tạm thời né tránh Nguyên Đắc Hỉ.” Lý công công chắp tay hành lễ với Diệu Tịch: “Tiểu Mộc Tử là người nhanh nhẹn làm việc thoả đáng, ngài yên tâm, có chuyện gì chỉ cần sai phái, hắn tất nhiên sẽ không gây hoạ.”

“Lý thí chủ nói quá lời, bần tăng chẳng qua giúp đỡ một chút, hết thảy đều nghe thí chủ sắp xếp.” Diệu Tịch cũng chắp tay đáp lễ.

“Tiểu Mộc Tử, dọn dẹp đồ đạc, đi theo Đại sư Diệu Tịch.”

“Nô tài tuân mệnh. Đại sư ngài trước hết nghỉ ngơi, chờ một lát.” Mộc Đào cơ hồ nhảy mà đi, nàng nỗ lực khắc chế bản thân cong khóe miệng, nhanh chóng chạy về phòng mình. Một tháng này nàng có thể ở Vũ Tùng Các lười biếng, cũng sẽ không bị thái giám chết bầm kia quấy rầy, Đại sư Diệu Tịch lại là người dễ đối phó. Cuộc sống này thật tuyệt.

Diệu Tịch đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn thân ảnh hắn nhảy nhót, trong lòng lại không hiểu sao nghĩ đến lúc nãy Tiểu Mộc Tử bị thái giám kia cưỡng bách vén quần áo lên lộ ra vòng eo tinh tế.

Hắn đột nhiên hoàn hồn nhắm mắt, chuyển động Phật châu, a di đà phật, người xuất gia không thể có ý nghĩ xằng bậy.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~