Chương 14: Lần này con muốn sờ tới khi nào
Cô nhìn xuống phía dưới người hắn, thấy thứ kia đang chậm rãi vểnh lên, biến thô, biến dài, dần dữ tợn, qυყ đầυ thô to lặng yên tránh ra khỏi làn da, chĩa lên trời với cô.
Hắn đã cứng, cô chỉ sờ ngực hắn hắn lập tức cứng.
Cung Kỳ nói phụ nữ nên chủ động một chút, có phải là cô lại nỗ lực một chút có thể khiến hắn thỏa hiệp, khiến hắn hôn môi cô, âu yếm cô, chìm nổi trong bể dục với cô hay không?
Tim của Lam Hạc đập càng lúc càng nhanh, hơi thở không thuận.
Nhưng đây là cơ hội hiếm có, cô nhịn xuống khó chịu trong lòng chậm rãi vươn tay xuống, muốn chạm lấy thứ kia.
Cung Túc Vũ cảm nhận được ý đồ của cô, không chút do dự nắm lấy cổ tay cô không cho cô đi xuống nữa:
“Lần này con muốn sờ tới khi nào? Tiểu Hạc con đủ rồi đấy! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Lúc này giọng nói của hắn không cho chút đường sống, vô cùng phẫn nộ.
“Cha…”
Lam Hạc suy yếu gọi một tiếng buông cơ thể hắn ra, một tay che ngực cơ thể ngã vào trong bồn tắm, hơi thở dồn dập mặt không còn chút máu.
Cung Túc Vũ phát hiện cô không thích hợp, cuống quít xoay người đỡ lấy cô, ngón tay đè lên mạch đập ở gáy cô kiểm tra.
Tim đập thực sự quá nhanh.
“Tiểu Hạc, hít sâu, cha ở đây, con đừng sợ. Đừng thở gấp như vậy, thở thật chậm… Hít vào… Thở ra…”
Hắn bước ra khỏi bồn tắm ôm lấy Lam Hạc, để cô dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng xoa ngực cô, trấn an cảm xúc của cô.
Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, nhíu mày theo chỉ thị của hắn cố gắng thả lỏng mình, bầu không khí ái muội vì cô đột phát không khỏe mà trở thành hư không.
Chỉ mới sờ cơ thể hắn một lát, hắn còn chưa làm gì trái tim cô đã không chống đỡ được.
Thật khổ sở, chỉ muốn thân mật với người mình thích một chút đều không làm được.
Lam Hạc mở mắt ra nhìn cha chồng đang lo lắng sốt ruột, đau thương trong mắt đậm tới mức không hòa tan được, khóe mắt lăn ra một giọt nước mắt.
Hắn vốn đau lòng cô, nhìn thấy cô khóc càng thêm khó chịu, lau sạch nước mắt cho cô dịu dàng nói:
“Đừng khóc, vừa rồi hung dữ với con là cha không đúng, có phải dọa con sợ hay không? Sau này cha sẽ không như vậy nữa.”
“Không phải…” Lam Hạc lắc đầu, giơ tay ôm lấy cổ Cung Túc Vũ, vùi mặt vào cổ hắn rầu rĩ nói: “Không phải lỗi của cha, là lỗi của con. Con muốn nhìn cha, muốn sờ cơ thể của cha, nhưng mà con mới chạm vào cha trái tim sẽ đập rất nhanh, rất khó chịu… Là con không tốt, không liên quan tới cha.”