Ngôn Bất Tận Ý

Chương 4

Tôi không còn khẩu vị nữa, đặt đũa xuống yên lặng lắng nghe Trang Thần kể về những chuyện xảy ra giữa anh ấy và Giang Thanh Nhiên.

"Từ nhỏ Thanh Nhiên đã rất khó nuôi*, làm nũng còn giỏi hơn cả con gái, mẹ tôi vẫn hay nói Thanh Nhiên lớn lên nhất định sẽ là một Omega được nhiều người tranh giành, có lúc cậu ấy sẽ đưa ra những yêu cầu rất quá phận, nhưng mẹ tôi vẫn luôn dạy tôi rằng, Alpha là phải chiều theo ý của Omega, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng thoả mãn cậu ấy, tiếp xúc với cậu ấy lâu dần ai cũng nói tính tình tôi trầm ổn, nhưng tôi cảm thấy tính cách của tôi đều đã bị Thanh Nhiên mài mòn thì có."

*: ở đây dùng là 娇气 (kiều khí), nghĩa là ý chí yếu ớt, không thể chịu cực khổ, quen với việc hưởng thụ. Tui cũng không biết với ý nghĩa này thì tiếng Việt dùng từ gì để miêu tả:)))))))))), mọi người có đề nghị gì thì góp ý nhé.

"Nói đến cũng lạ, xác suất chính xác của kiểm tra DNA đến tận 99%, sao cậu ấy lại xui xẻo đến vậy, lọt đúng vào 1% còn lại?"

Mặc dù tôi có chút khó chịu, không muốn nói chuyện lắm, nhưng tôi vẫn nhịn không được đính chính lại: "Kết quả kiểm tra không sai, chỉ là kết quả của hai tụi em bị nhầm lẫn với nhau mà thôi."

Trang Thần nghĩ ngợi gật đầu, "Thì ra là vậy."

Sau đó anh ấy đột nhiên trở nên trầm mặc, giống như là chẳng còn gì để nói.

Sao lại nói sai lời nữa rồi, mình thật vô dụng mà.

Rất lâu sau, Trang Thần mới hỏi: "Sao cậu lại không ăn nữa?"

"Em ăn no rồi ạ......"

"Vậy uống canh đi, cậu ăn ít quá rồi, ít nhất cũng phải uống chút canh để bồi bổ cơ thể mới được."

Trang Thần múc một chén canh gà cho tôi, con tim mới nguội lạnh của tôi giống như lại bắt đầu ấm áp trở lại.

Tôi nâng chén canh gà trong tay, cảm giác trong tim rất kỳ lạ, rất muốn khóc nhưng lại nhịn không được mỉm cười.

Trang Thần là người đầu tiên trên thế giới, cũng là người duy nhất trên thế giới, đối với tôi tốt như vậy.

Ăn cơm xong, tôi đi rửa rồi cắt một đĩa trái cây mang ra cho Trang Thần đang ngồi xem văn kiện ngoài phòng khách.

Trang Thần nói cám ơn với tôi, mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, vội vã lắc đầu liền muốn chạy biến lên lầu, nhưng trong khoảnh khắc tôi quay người đi, tôi ngửi thấy được hương hoa trà ngọt thanh, hương hoa nhàn nhạt khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, tôi dừng chân lại, tham lam mà hít sâu một hơi.

Giây sau, hương hoa thơm ngát ngày càng nồng hơn, giống như một cá thể cô độc vẫn luôn bước đi bên trên lớp băng tuyết dày đặc đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, tôi cảm nhận được cả người đều nhẹ nhõm hẳn ra.

Sau khi cảm giác hạnh phúc qua đi, tôi mới phát hiện Trang Thần đang mỉm cười nhìn tôi.

Anh ấy là cố ý giải phóng một lượng lớn tin tức tố cho tôi.

"Xin lỗi, em......" Tôi có ý muốn giải thích, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra lời biện hộ nào hợp lý, chỉ có thể lắp bắp nói: "Tin tức tố của anh thơm quá, em......"

"Cậu thích hương hoa sơn trà sao?" Trang Thần cười hỏi.

Tôi đương nhiên là thích rồi, hương hoa sơn trà rất dịu dàng, cũng giống Trang Thần vậy.

"Qua đây ăn trái cây với tôi nè, anh giải phóng chút tin tức tố cho em luôn."

Tôi kinh ngạc mở ngoác miệng, không dám tin vào tai mình—— Trang Thần đang mời tôi.

"Mau qua đây, cậu cắt nhiều trái cây như vậy, ăn không hết sẽ rất lãng phí."

Tôi do dự mất một lúc mới sợ sệt ngồi xuống đối diện Trang Thần, Trang Thần nhìn tôi một chút, đẩy đĩa trái cây ra giữa bàn.

"Không phải nói tin tức tố của Alpha có thể điều hoà tâm trạng của Omega sao? Tôi thấy dạo này cậu vẫn luôn không mấy tinh thần, không biết có phải do quá mức căng thẳng hay không, cậu đừng sợ, bất kỳ lúc nào cậu cần tin tức tố cũng có thể đến tìm tôi, trước khi kết hôn mẹ tôi đã dạy rồi, phải thường xuyên dùng tin tức tố an ủi Omega, đây là chuyện tôi phải làm."

Không biết có phải là do tin tức tố của anh ấy phát huy tác dụng nên tôi mới cảm thấy an tâm như vậy hay không, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Trang Thần, tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Ý cười trên mặt Trang Thần đột nhiên biến mất, anh ấy giống như ngơ ngẩn cả người, mấy giây sau mới hoảng hốt quay đầu sang nơi khác, hắng giọng nói: "Cậu...... cậu cười lên rất đẹp đấy, sau này cười nhiều một chút đi."

Thế giới của tôi hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch.

Trang Thần kể rất nhiều thứ cho tôi nghe, kể về những câu chuyện thú vị khi còn đi học, kể về những phiền não mà anh gặp phải trong công việc, còn kể về bạn bè của anh nữa.

Nhìn bộ dáng này của Trang Thần, tôi vẫn luôn muốn mỉm cười, mặc dù tôi không biết nên nói gì với anh ấy, nhưng chỉ cần nghe anh ấy nói tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Ba ơi, khi đang ngắm nhìn người nào đó mà chúng ta cứ nhịn không được mỉm cười, như vậy có phải là hạnh phúc không?

Trang Thần nói chuyện với tôi rất lâu, đĩa trái cây trên bàn đã bị quét sạch sẽ, tôi cũng di chuyển từ đối diện sang ngồi bên cạnh anh ấy.

"Xin lỗi, tôi không biết đã trễ đến vậy rồi, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi còn dậy sớm lên công ty họp nữa, nếu như đến trễ lại sẽ phải nghe chị hai mắng cho xem."

Tôi có chút thất lạc, tôi không muốn đi ngủ, tôi vẫn còn muốn nghe anh ấy kể càng nhiều thứ hơn nữa.

Trang Thần nhìn biểu tình trên mặt tôi, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu tôi, tôi ngỡ ngàng nhìn anh ấy, đến đỏ mặt cũng chậm mất nửa nhịp.

"Xin lỗi, tôi...... tôi chỉ là muốn an ủi cậu một chút, trông cậu bây giờ có chút đau buồn."

Tay tôi ôm lấy má, lắc lắc đầu, "Ngủ, ngủ ngon ạ, sáng mai em sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho anh."

"Không cần đâu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, bữa sáng tôi có thể tự giải quyết được, tôi vẫn chưa đến mức chuyện cỏn con này cũng không làm được."

Tôi cẩn thận đếm, lúc Trang Thần cười lên sẽ nhìn thấy tám chiếc răng.

"Đây là việc em phải làm ạ...... Nếu như cái gì em cũng không làm......"

Nếu như cái gì em cũng không làm, em sẽ chẳng còn tư cách nào ở lại đây nữa.

Có phải sở trường duy nhất của tôi là phá hoại bầu không khí không nhỉ, rõ ràng hôm nay Trang Thần đã rất vui vẻ, nhưng tôi lại cứ rơi nước mắt trước mặt anh ấy.

Trang Thần đưa tay ra, ngừng lại giữa không trung mất nửa ngày vẫn là rút trở về, anh ấy bước đến gần người tôi hơn, dịu dàng nói: "Cậu còn nhớ ngày chúng ta kết hôn tôi đã nói gì không? Tôi hy vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, cho nên tôi sẽ không xem cậu là người làm, tôi tôn trọng nhân cách của cậu, sẽ không cưỡng ép cậu làm bất kỳ chuyện gì mà cậu không muốn, đương nhiên, ngoại trừ việc sinh con."

Tôi có chút gấp gáp, tôi không dám nhớ lại những gì anh ấy nói với mình trong hôn lễ, mặc dù giọng nói của anh ấy rất ôn nhu, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tôi sợ một giây sau anh ấy liền đuổi tôi đi.

Tôi không muốn trở về căn nhà kia, mặc dù ở đấy có ổng quản gia vẫn luôn yêu thương tôi, nhưng đối với tôi nơi đó chỉ có sợ hãi.

Tôi không muốn bị đánh nữa, không muốn nhịn đói nữa, không muốn bị ức hϊếp nữa, tôi muốn ở lại bên cạnh Trang Thần, cố gắng chiều theo anh ấy, để trên gương mặt ấy chỉ bày ra nụ cười đẹp đẽ.

Trang Thần đợi qua một lúc, thấy tôi không nói gì, lại mở lời lần nữa: "Cậu đừng hiểu lầm ý của tôi, con cái bắt buộc là phải có, việc này ảnh hưởng đến lợi ích của cả hai, tôi cũng cảm thấy thân bất do kỷ đây, tôi biết cậu rất khó chịu, nhưng cậu cố gắng nhẫn nại thêm một đoạn thời gian nữa thôi, đợi đến khi sinh con xong rồi nếu như cậu muốn rời khỏi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp mọi thứ ổn thoả."

Tôi cắn chặt môi dưới, nắm lấy góc áo Trang Thần giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy, mặc cho anh ấy hỏi gì cũng không lên tiếng.

Sau khi do dự đấu tranh mất một lúc, tôi lấy hết dũng khí hỏi: "Em có thể không đi không?"

Tôi cúi gằm đầu, không dám nhìn biểu tình của Trang Thần, rất lâu sau đó anh ấy cũng không nói lời nào, tôi lại khiến cho cuộc nói chuyện lâm vào thế khó xử nữa rồi.

Có lẽ mẹ kế nói không sai, tôi thật sự khiến người chán ghét, đáng đời chẳng ai thèm.

Sau khi trầm mặc thật lâu, âm thanh của Trang Thần có chút run rẩy: "Nếu như cậu không muốn rời đi, tôi có thể thử chung sống với cậu, tôi...... không thể đảm bảo nhất định sẽ yêu cậu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu phải chịu uỷ khuất."

Ba ơi, thế giới của con có phải đã có ánh sáng rồi không?