Chết rồi, tối qua trò chuyện với ba đến khuya nên sáng nay dậy muộn rồi.
Nhanh chóng tắm rửa xong, lúc tôi đi ra khỏi phòng định nấu bữa sáng thì Trang Thần đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra cửa rồi.
Tôi xin lỗi anh ấy, hứa với anh ấy ngày mai nhất định sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Anh ấy trông giống như rất gấp, chỉ nói với tôi một câu trưa nay sẽ không về nhà ăn cơm liền vội vã bước ra.
Tôi ảo não muốn chết, sao chỉ chút chuyện như vậy cũng làm không xong?
Có phải anh ấy đã giận mình rồi không?
✴
Tôi ra ngoài mua một bộ chén đũa rẻ tiền, trưa lại nấu một tô mì với nước trắng.
Chiều đến thì tôi ra ngoài sân quét dọn, hoa cỏ ngoài vườn được cắt tỉa quá mức tuỳ tiện, cho nên tôi lại tỉ mỉ chỉnh sửa lại một loạt.
Nói thật lòng tôi cảm thấy rất khủng hoảng, tôi không biết ở nơi này tôi có thể làm được những gì, trong nhà Trang Thần có rất nhiều thứ tôi không dám chạm vào, cho nên tôi chỉ có thể lau sàn nhà.
Bốn giờ chiều tôi bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối, tôi không biết Trang Thần thích ăn gì, tôi chỉ có thể nấu mấy món mà Giang Thanh Nhiên thích ăn.
Bởi vì những món em ấy thích ăn, đều là đồ tốt cả.
✴
Khoảng bảy giờ tối, Trang Thần về đến nhà.
Tôi đã nấu xong năm món ăn, một giây trước khi anh ấy về nhà đã kịp lúc bưng nồi canh gà ra bàn.
Trang Thần nhìn đồ ăn trên bàn mà giật mình, hỏi tôi: "Đây đều là cậu nấu sao?"
Tôi thấp thỏm gật đầu, không biết Trang Thần có thích mấy món tôi nấu không.
Anh ấy cười nói, "Nấu nhiều như vậy, năm người ăn chắc còn chả hết nhỉ?"
Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, tôi sợ anh ấy phát hiện tư tâm của mình, tôi chính là cố ý tăng lượng thức ăn, anh ấy ăn thừa nhiều một chút, tôi cũng có thể được ăn nhiều một chút.
"Được rồi, mau ăn cơm thôi." Trang Thần nói xong, quay người lên lầu hai thay đồ, tôi lúc này mới thả ra được một hơi.
Tôi quay trở về phòng bếp bắt đầu nấu mì, nấu mì thì dễ quá rồi, qua mấy phút là xong ngay.
Tôi cũng như trước đây, trốn trong nhà bếp chuẩn bị ăn bữa tối của mình, nhưng tôi chỉ mới ăn được một hai đũa, Trang Thần đã đẩy cửa ra.
Tôi cảm thấy sợ hãi, lập tức giải thích với anh ấy: "Em không có trộm đồ ăn đâu ạ, mì này là hôm qua em đi mua về đấy ạ, em, chén đũa em dùng cũng là hôm nay mới mua thôi, không hề dùng đến đồ của anh ạ, anh đừng tức giận nha."
Anh ấy nhìn tôi, hơi nhíu mày lại, biểu tình rất phức tạp, tôi lại lập tức bổ sung: "Những thứ này là em dùng tiền của mình để mua ạ, tấm thẻ hôm qua anh đưa em em không hề đυ.ng đến đâu ạ, không thể, không được xài tiền của anh......"
Trang Thần vẫn là không lên tiếng, tôi sợ quá, gấp đến sắp bật khóc, tại sao tôi lại ngốc như vậy, đến lời cũng không biết nói, nếu như tôi là Giang Thanh Nhiên thì tốt biết mấy, nếu như tôi là em ấy, hiện tại nhất định có thể giải thích rõ ràng rồi.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Tôi đơ người ra, tôi không hiểu ý của Trang Thần lắm, anh ấy hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, tiếp tục nói: "Có lúc tôi thật sự không hiểu được những hành vi này của cậu, tại sao cậu lại phải trốn trong phòng bếp ăn mấy thứ này chứ? Tại sao không ra đó ăn với tôi? Cậu làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Tôi rất kinh ngạc, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra: "Em có thể...... ăn chung với anh sao?"
Biểu tình trên mặt Trang Thần cứng ngắc mất một hai giây, tôi tỉ mỉ quan sát biểu cảm của anh ấy, chuẩn bị xin lỗi anh ấy ngay lập tức.
"Tại sao lại không thể?"
Bởi vì khi còn ở nhà trước giờ tôi vẫn chỉ được ăn cơm với người làm, họ thường xuyên không cho tôi ăn gì, tôi chỉ có thể ăn cơm xong giành rửa chén, sau đó nhặt nhạnh những thứ còn sót lại trên đĩa.
Mẹ kế nói tôi là thứ chả ai thèm, không xứng ngồi ăn trên bàn với họ.
Thân phận của Trang Thần là một Alpha tôn quý, tôi không thể, không thể ở bên cạnh anh ấy, không được phép.
Tôi thật sự quá vô dụng, lại khóc trước mặt Trang Thần nữa rồi, anh ấy sẽ lại cho rằng tôi đang giả bộ đáng thương cho xem, không được khóc, Giang Ngôn Ý không được khóc nữa.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được có một đôi tay đang xoa đầu tôi, tiếp theo sau đó tin tức tố hương hoa sơn trà ngọt thanh.
Tôi ngước đầu lên nhìn Trang Thần, anh ấy hơi đơ người ra, "Tôi không có kinh nghiệm an ủi Omega, nhưng lúc còn nhỏ tôi vẫn thường được mẹ dỗ nữa thế này, cho nên tôi......"
Anh ấy vội vã lấy tay ra, bước ra sau vào bước rồi nói: "Xin lỗi, là do tôi quá phận rồi."
Trang Thần đang an ủi tôi, anh ấy là người thứ hai trên thế giới này, ngoại trừ ông quản gia, đã an ủi tôi vào lúc tôi khóc.
Tim tôi căng phồng lên, giống như một chiếc bong bóng được bơm đầy hơi.
Trang Thần thật sự rất dịu dàng.
"Nói chung là, mặc dù tôi không lý giải được suy nghĩ của cậu cho lắm, nhưng tôi đoán có lẽ cậu có chút hiểu lầm với tôi, tôi muốn nhấn mạnh lại lần nữa, mặc dù tôi không thích cậu, nhưng tôi cũng đã kết hôn với cậu rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, chăm sóc cậu thật tốt, chọn nên cậu có thể yên tâm mà ở lại đây, không cần phải sử dụng những cách thức cực đoan như vậy để...... để thu hút sự quan tâm của tôi, quan tâm cậu vốn là việc tôi phải làm."
Tôi đã nghe lầm rồi sao? Trang Thần nói anh ấy sẽ chăm sóc tôi thật tốt, khó mà tin được, tôi cũng có thể nhận được sự chăm sóc của người khác sao?
Tại sao anh ấy lại đối xử tốt với tôi như vậy, không được đâu, anh ấy không thể tốt với tôi như vậy được, tôi sẽ không nỡ rời xa anh ấy mất thôi.
Tôi ngồi ngớ người ra, không dám động đậy, Trang Thần trực tiếp kéo cổ tay tôi lên dẫn ra phòng ăn.
Anh ấy ấn tôi xuống ngồi đối diện, nói với tôi: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Chúng ta đều phải có trách nhiệm với đối phương, cùng nhau ăn cơm cũng là trách nhiệm của vợ chồng."
Tôi xoa vùng cổ tay mới được Trang Thần nắm lấy, cảm thấy đoạn xương đó sắp bị hoà tan rồi.
Nghĩa là từ nay về sau mình đều có thể ăn cơm với anh ấy sao?
Lúc ăn cơm tôi rất căng thẳng, chỉ dám gắp đĩa rau trước mặt, nhưng tôi đã rất vui vẻ rồi, nếu như mỗi ngày đều có thể vui vẻ như thế này, loại cảm giác này nhất định được gọi là hạnh phúc phải không?
"Sao cậu chỉ toàn ăn rau không vậy? Ăn thịt nhiều một chút, hôm qua mẹ đã dặn dò tôi nhất định phải canh chừng cậu ăn uống cho tốt, cậu ốm quá rồi."
Trang Thần gắp một cái đùi gà cho tôi, tôi dùng hai tay ôm lấy chén, mắt lại bắt đầu nóng lên.
"Mau ăn đi, đừng để lãng phí tay nghề của cậu."
Lời Trang Thần nói giống như ra lệnh, tôi lập tức bắt đầu cúi đầu nhét cơm vào miệng.
Chết rồi, nước mắt nhỏ vào trong chén rồi, nhưng mà tôi đã cúi đầu thấp như vậy, chắc là anh ấy sẽ chẳng nhìn thấy đâu nhỉ?
Trang Thần đặt chén đũa xuống nói với tôi: "Tôi có cảm giác cậu rất sợ tôi, có thể nói với tôi tại sao không?"
Cơm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, gấp gáp nhìn anh ấy mà ra sức lắc đầu.
Tôi chỉ sợ bị đuổi đi mà thôi.
"Đúng rồi, sao những lúc tôi đến nhà tìm Giang Thanh Nhiên đều không gặp qua cậu thế, Thanh Nhiên cũng chưa từng kể qua những chuyện liên quan đến cậu, cho nên tôi cũng không biết chút gì về cậu cả, cậu rất ít khi có mặt ở nhà sao?"
Trang Thần đang mỉm cười với tôi, tôi cũng nhịn không được cười với anh ấy, động tác của anh ấy có hơi khựng lại.
Tôi rất muốn nói cho anh ấy biết, thật ra lần nào anh ấy đến tôi cũng biết, tôi vẫn luôn đứng bên cạnh cửa sổ quan sát anh ấy, tôi cũng rất muốn được chơi đùa với anh ấy, nhưng mẹ kế không cho phép, mẹ kế sẽ đánh tôi, chửi tôi không biết thân biết phận.
Nhưng tôi không dám mở miệng, anh ấy sẽ chẳng tin tôi đâu.
Sẽ chẳng có ai tin tôi cả.
Tôi hàm hồ trả lời: "Em...... Em vẫn luôn ở nhà, nhưng em không ngoan, cho nên vẫn luôn ở trong phòng, không được ra ngoài chơi."
"Ai nói thế? Cậu là Omega ngoan nhất mà tôi từng gặp đấy," Anh ấy cười, tự cười nhạo bản thân, "Nói ra có thể cậu không tin, từ sau khi phân hoá, tôi gặp Omega là cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, tôi thật sự rất sợ hãi việc nói chuyện với Omega."
Anh ấy nói mình là Omega ngoan nhất mà anh ấy từng gặp, mặt tôi nóng quá đi.
Trang Thần giống như có một loại ma lực nào đấy, nghe anh ấy nói chuyện cũng khiến cả người đều trở nên nhẹ nhõm thoải mái, khiến người ta nảy sinh du͙© vọиɠ muốn tiếp tục trò chuyện với anh ấy, vì vậy tôi hỏi: "Bên cạnh anh không có Omega sao ạ......"
Thật ra điều tôi muốn hỏi là, anh ấy có từng thích Omega nào chưa, nhưng tôi lại nhớ ra, Giang Thanh Nhiên là Beta, đáng ra tôi phải hỏi anh ấy có từng thích qua Beta nào chưa mới đúng.
"Từ nhỏ tôi đã học trong trường quý tộc dành riêng cho Alpha, lúc chưa phân hoá thì bạn bè xung quanh cũng chỉ toàn Alpha rồi, cho nên tôi không biết cách để đối đãi với Omega, đúng rồi, cậu có biết tôi quen Giang Thanh Nhiên như thế nào không?"
Tôi lắc lắc đầu, biểu thị cho việc tôi không biết, nhưng ý mà tôi thật sự muốn biểu đạt là—— tôi không muốn nghe.
Nhưng tôi lại rất muốn nghe anh ấy nói chuyện, tôi mâu thuẫn quá đỗi.
"Tôi và Giang Thanh Nhiên quen biết nhau trong một buổi tiệc, lúc đó tôi có lẽ chỉ mới bảy tám tuổi gì đấy, đám trẻ bọn tôi đang chơi oẳn tù tì, ai thua sẽ bị búng trán, cậu ấy cũng đua đòi chen vào chơi, trước giờ tôi chưa từng thấy qua cậu ấy, còn cho rằng cậu ấy là Alpha, cho nên vào lúc cậu ấy chơi thua tôi đã búng cậu ấy rất mạnh tay, sau đó cậu ấy liền mở miệng khóc lớn, tôi nghĩ là nguyên cái sảnh đều nghe được luôn ấy."
"Mẹ tôi liền đi qua dạy dỗ tôi, mẹ nói Thanh Nhiên là Omega, sao tôi lại có thể đối xử với cậu ấy như vậy, với Omega chúng ta phải thật dịu dàng, với thân phận Alpha tuyệt đối không được ức hϊếp Omega. Tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy, cho nên sau đó vẫn luôn thường xuyên đến tìm cậu ấy chơi cùng, chính là muốn tốt với cậu ấy một chút, bù đắp lại lỗi lầm của tôi."
Nhưng sau khi biết Giang Thanh Nhiên là Beta, Trang Thần vẫn dịu dàng với em ấy như vậy.