Tôi đang ngâm mình thì cảm nhận được có một vài sinh vật đi vào vòng Viên của mình. Ban đầu tôi còn tưởng là thú hoang nên không để ý lắm, nhắm mắt lại tiếp tục thư giãn. Đến khi tôi mở mắt ra một lần nữa, hai con "thú hoang" đó đã tiến vào trong hang động, tôi còn nghe thấy tiếng trò chuyện rõ mồn một.
Một giọng nói có chút cáu kỉnh vang lên:""Cậu chắc chắn là ở chỗ này sao?""
Giọng nói vui vẻ tiếp lời:""Đương nhiên! Nhiệm vụ của bang chủ giao cho, tôi không dám đem ra đùa đâu! Tôi đã tra rất rõ ràng! Viêm Thạch chắc chắn là ở đây!""
"A! Kia rồi! Phía trước có ánh sáng!"" Người có giọng nói vui vẻ reo lên.
Tôi nghe bọn họ nói chuyện xong thì có chút giật mình.
Khao khát Viêm Thạch của tôi sao?
Đừng có mơ!!!
Tôi bước lên bờ, cầm lấy bộ y phục vừa bị tôi tuỳ tiện vứt trên mặt đất choàng lên. Hai người ở bên ngoài cũng vừa hay bước vào.
Tôi quan sát bọn họ. Hai người bọn họ cũng đang đánh giá tôi. Một người khá thấp, mặc áo choàng đen che kín nửa khuôn mặt, cầm theo một cái dù màu đỏ, khí chất tỏa ra có chút lạnh lùng, kiêu ngạo. Người còn lại cao ráo, ước chừng cũng phải cao xấp xỉ Tiểu Lâm, mái tóc vàng tươi, khuôn mặt non nớt, cộng thêm một cặp mắt xanh đang cười vui vẻ.
Hai người họ trông thấy tôi thì tỏ ra rất ngạc nhiên. Tôi cảm thấy hai người này có chút quen mắt. Đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?
Người mặc áo choàng đen nhìn thấy tôi thì cáu giận lườm anh chàng tóc vàng:""Sao cậu nói ở đây không có ai phát hiện ra? Chỉ cần đến rồi lấy đi thôi mà!""
Anh chàng tóc vàng với khuôn mặt non nớt vẫn luôn duy trì nụ cười:""Tôi cũng không biết là ở đây có người mà. Không phải chỉ là một cô gái thôi sao? Sợ gì chứ?""
""Tôi sợ sao?! Đừng có nói chuyện nực cười!"" Người toàn thân đều mang màu đen khoanh tay trước ngực hừ lạnh.
Tôi thực sự rất muốn nhắc nhở bọn họ, trò chuyện trước mặt tôi như vậy thật sự thích hợp sao? Hai người này không khỏi có chút coi thường tôi quá đó!
Sự thật chứng minh, họ đúng là rất coi thường tôi...
Người áo đen bước lên, chĩa thẳng cây dù đang cầm trong tay vào người tôi, đuôi mắt xếch lên, cằm hất sang bên cạnh, nói với tôi bằng giọng thiếu kiên nhẫn:""Cô! Tránh ra!""
Khoé môi tôi giật giật, mắt trợn to, hai tay khoanh trước ngực, không chút khách khí mắng:""Khinh người quá đáng! Anh là ai mà bảo tôi tránh tôi liền phải tránh! Đồ thần kinh!""
Người tóc vàng phía sau nghe thấy tôi nói vậy liền cười lớn:""Feitan, cậu cuối cùng cũng có ngày này! Cố lên! Đừng phụ lòng bang chủ!"" Trong âm điệu còn mang chút cảm giác hí ha hí hững đắc ý.
Người mặc áo choàng đen đang chĩa mũi dù về phía tôi nghe thấy vậy liền quát lên:""Câm miệng! Bang chủ bảo cậu theo tôi đến đây không phải để cậu đứng cười thôi đâu!""
Tôi nghe bọn họ nói chuyện đến mơ mơ hồ hồ. Bang chủ, Feitan. Trong ấn tượng của tôi về thế giới Hunter thì chỉ có mỗi một bang cướp là ""Bang Ryodan"".
Hai người trước mặt nhìn tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, trong lúc suy nghĩ tôi đã vô tình thốt ra thành lời rồi!
Người tóc vàng cười lớn:""Không ngờ ở một nơi xa xôi như thế này cũng có người biết đến chúng ta nhỉ? Thật là vinh hạnh quá!"" Anh ta đặt tay lên ngực trái cúi đầu làm ra động tác chào thân sĩ một cách chuẩn chỉnh, sau đó lại đem ngón tay cái tự chỉ vào người mình, hỏi tôi:""Cô có biết tôi không?""
Tôi nhìn anh ta một lát rồi không chút do dự nói:""Shalnark."" Anh ta hơi nhướng mày, nụ cười trên môi vẫn duy trì từ đầu đến bây giờ chưa từng tắt.
Feitan bên cạnh thiếu kiên nhẫn, quát lên với tôi:""Nếu đã biết chúng tôi là ai rồi thì mau tránh ra! Không muốn chết thì cút đi!""
Tôi cũng bực bội:""Các anh đến cướp đồ của tôi mà còn kiêu căng như vậy! Dựa vào cái gì mà tôi phải tránh? Có cút thì cũng là các anh cút!""
Shalnark tỏ ra bất ngờ:""Của cô? Viêm Thạch vốn là vô chủ.""
Tôi nhìn sang anh ta, nói:""Chẳng lẽ các anh không biết đạo lý đến trước thì được trước sao?""
Feitan trực tiếp lao lên muốn gϊếŧ chết tôi:""Trước giờ chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện đạo lý!""
Ôi! Nói đúng quá! Không biết cãi làm sao luôn!
Tôi gật gù, rất có phong phạm của ăn cướp. Tôi có nên vỗ tay cho anh ta không nhỉ?
Tôi nhảy ra chỗ khác, tay nhanh chóng bấm quyết, một trận gió lớn nổi lên, thổi bay cả Shalnark và Feitan ra ngoài hang động. Lại nhìn chỗ mình vừa đứng lõm xuống một hố sâu. Nếu một chưởng này lúc nãy đánh trúng tôi, hẳn là tan xương nát thịt rồi. Ra tay thật độc ác! Không hổ là thành viên của bang Ryodan!!
Tôi cũng ra khỏi hang động, trông thấy Shalnark và Feitan đã có thể đứng dậy, tôi nhanh chóng búng tay, dùng linh khí ở đầu ngón tay bắn ra điểm mạnh hai cái huyệt đạo, bọn họ tức khắc dừng hoạt động, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi vung tay tạo một cái kết giới bao bọc quanh hang động có chứa Viêm Thạch.
Làm xong chuyện, tôi quay sang thấy Shalnark và Feitan trợn trừng mắt nhìn tôi. Tôi thật muốn đạp cho bọn họ hai cái, nhưng phải nhẫn nhịn xuống. Trước giờ tôi đánh người chưa bao giờ để lộ mặt, trùm bao tải mà đánh bọn họ mới là chân ái! Nhưng mà Tiểu Lâm không có ở đây, tôi rút ở đâu ra hai cái bao tải bây giờ?
Tôi rút kiếm của mình ra, dùng mũi kiếm chọc chọc vào cơ thể Feitan,""Nên đâm vào chỗ nào thì chảy nhiều máu hơn nhỉ?"
Tôi vỗ vỗ thân kiếm,"Có thích người này không?" Thanh kiếm khẽ rung lên như ghét bỏ.
Feitan thấy tôi không chút kiêng nể muốn dùng kiếm đâm anh ta liền nổi nóng:"Cô mau bỏ thanh kiếm kia ra khỏi người tôi! Tôi mà thoát ra được, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Tôi ghét bỏ nhìn anh ta,"Kiếm của tôi cũng không thèm thứ đồ ăn như anh! Anh gào cái gì mà gào?!" Anh ta quá ồn ào, tôi liền điểm cho anh ta một cái huyệt câm.
Không gian bỗng trở nên thật yên bình!
Tôi không nhịn được cảm thán trong lòng.
Tôi lại ân cần hỏi han thanh kiếm:"Không muốn người này? Vậy là muốn người bên kia sao?" Tôi lại dùng kiếm chọc Shalnark. Kiếm của tôi lại rung lên kháng nghị. Tôi kinh ngạc:"Đều không muốn?!! Dạo này mi muốn ăn chay sao?"
Kiếm: …
Thôi được rồi! Đến thanh kiếm cũng không muốn "ăn" bọn họ. Tôi đành bất lực thu kiếm vào.
Tôi trừng mắt nhìn Feitan và Shalnark:"Tiếp tục kiêu ngạo với tôi đi! Khí thế lúc này đâu rồi?" Nói xong lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà vỗ vỗ lên mặt hai người bọn họ.
Sau đó phủi phủi làn váy không chút nếp nhăn xoay người rời đi.
Hai cái huyệt đạo tôi điểm cho bọn họ sẽ tự động giải, nhưng mà phải tốn chút thời gian. Mặc kệ bọn họ! Cho bọn họ cái quyền dám coi thường tôi, để họ chịu gió tuyết một chút kiểm điểm thôi.
Nhưng là tôi quên mất, thành viên của bang Ryodan không hề biết kiểm điểm. Tôi bị bọn họ ghi thù rồi!
Nếu cùng với bọn họ thực sự đánh nhau, chưa chắc tôi đã có cơ hội chiến thắng đâu. Nhưng mà vừa hay trong thế giới Hunter lại tràn ngập linh khí. Niệm chính là một dạng biến hoá của linh khí, người tu luyện càng nhiều thì linh khí càng dồi dào.
Ngay cả linh khí ít ỏi ở Âm Giới tôi cũng có thể hấp thu, thậm chí là hoá hình, thì ở một nơi bốn phương tám hướng đều tràn ngập linh khí này chính là thiên đường của tôi. Người ở thế giới Hunter biết cách sử dụng Niệm, nhưng họ lại không có cách nào điều động linh khí. Cho nên mới nói, Niệm vẫn kém hơn Linh Khí một bậc.
Chuyện gì tôi có thể làm không tốt, chứ riêng khả năng điều khiển linh khí mà tôi đã ngày ngày luyện tập suốt hơn hai nghìn năm quá thì tôi tự tin có thừa. Hằng ngày đều phải cố gắng quấn lấy từng chút một linh khí để hấp thu xuống, cho nên linh khí là một thứ rất sớm đã trở nên quen thuộc với tôi.
Lúc này tôi chợt thấy may mắn vì lúc trước tôi không uống Canh Mạnh Bà. Nếu không thì ở một thế giới nguy hiểm như thế này mà tôi không nắm trong tay một con át chủ bài thì thật quá mức đáng sợ, gặp phải bang Ryodan chỉ e là chắp cánh cũng khó mà thoát được.
................................