[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 26: Viêm Thạch X Hồi Ức X Diêm Vương

Tối hôm đó, nhân lúc Tiểu Lâm đang ngủ say, tôi liền rời khỏi nhà, rón rén mở cửa, chạy lên núi. Tôi đến một hang động, cửa động bị giấu trong một đám bụi rậm, rất khó phát hiện. Lúc trước cũng là do tôi vô tình ngã vào đây trong lúc đuổi theo bắt con Cọp Bergian nên mới biết đến chỗ này.

Tôi men theo bờ tường đi sâu vào bên trong hang động, búng ngón tay bắn ra một tia lửa vào ngọn đuốc tôi đã cắm sẵn trên tường. Ở phía cuối hang động có một hồ nước nóng, hơi nước bốc lên vô cùng ấm áp. Tôi nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra rồi bước xuống hồ. Ngâm mình trong hồ nước ấm áp, hơi nước lượn lờ, thật sự là vô cùng thoải mái.

Khi tôi phát hiện ra hồ nước nóng này còn cảm thấy rất kì lạ. Xung quanh khu vực này vốn không có núi lửa, lại có hồ nước nóng ở đây không phải là quá kì lạ sao. Sau khi tôi thử ném vài thứ linh tinh xuống, phát hiện nước ở đây không có gì nguy hại mới có can đảm thò tay xuống thử, lại cảm thấy vô cùng dễ chịu nên liền không chút chần chờ đem cả người nhảy xuống.

Trong lúc vô tình, tôi giẫm phải một hòn đá nóng bỏng, nhiệt độ còn nóng hơn nước hồ rất nhiều. Tôi liền dùng linh lực quấn lấy hòn đá, đem nó đến trước mặt, xem xét thật kỹ càng. Bề mặt hòn đá trơn nhẵn, láng mịn, mang một màu đỏ tươi, còn phát ra một chút ánh sáng.

Tôi lại cảm thấy hòn đá này thật quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Tôi vội vàng lật tìm trong trí nhớ của mình, trong đầu tôi có chứa kí ức của hàng ngàn năm nay, lật lại từng trang cũng không dễ dàng gì.

Tôi nhớ lại khoảng chừng hai nghìn năm trăm năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một bông hoa Bỉ Ngạn chỉ mới vừa mở ra linh trí được tầm hai trăm năm, vẫn còn mang hình hài một đứa bé. Lúc đó, Diêm Vương tiền nhiệm vẫn còn độc thân, Tiểu Diêm Vương vẫn chưa ra đời.

Tôi khi đó vô cùng liều lĩnh, không biết sợ là gì. Ỷ lại vào việc mình có ngoại hình đáng yêu, ra ngoài náo loạn một trận, trở về liền khóc lóc xin lỗi liền xem như chưa có việc gì xảy ra.

Hôm đó, tôi lẻn vào thư phòng của Diêm Vương đọc trộm sách, tôi tìm thấy một cuốn sách tên rất đặc biệt là "Bảo Thạch Chi Thư". Tôi khi đó ngốc nghếch, cho là chỉ cần có chữ "bảo" nghĩa là vô cùng quý giá, không phải mọi người ở dưới Âm Giới đều gọi tôi là bảo bối sao? Tôi có chút tham vọng muốn tìm một chút bảo vật để mang về giấu dưới bông hoa của mình. Như vậy tôi liền sẽ trở thành tiểu phú bà rồi!

Tôi nhanh chóng giở sách ra đọc, ngay trang đầu tiên có một viên đá tên là Viêm Thạch, cả bề ngoài, màu sắc, hình dạng đều giống như viên đá tôi đang cầm trên tay bây giờ. Đây chẳng phải là tôi vớ quàng nhặt được bảo bối rồi sao!

Chỉ có một điều đáng tiếc là khi đó tôi còn chưa kịp đọc tiếp tác dụng của Viêm Thạch liền bị Diêm Vương xách cổ áo lôi ra ngoài. Ngài ấy cũng không có mắng tôi, dù sao lúc đó ngài cũng xem tôi như con gái bảo bối của ngài, làm sao nỡ lòng trách cứ tôi. Hơn nữa tôi cũng chỉ xem trộm sách, cũng không có làm chuyện kinh thiên động địa gì.

Nhớ đến Diêm Vương, tôi lại thấy lòng mình ấm áp. Hai nghìn bảy trăm năm trước, khi tôi vừa ra đời, nhìn thấy các chị em bên cạnh yên lặng đong đưa, lại nhìn thấy bản thể của mình - một bông hoa Bỉ Ngạn xanh phía trước. Tôi khi đó vô cùng mơ hồ. Lúc còn là một bông hoa, tôi rất thích cảm giác được linh khí chui vào cơ thể, vô cùng dễ chịu, nên điên cuồng hấp thu linh khí ít ỏi xung quanh.

Có một lần một lão hoà thượng đi ngang qua tôi, chắp tay nói:""Đoá hoa này xem ra sắp tu thành chân thân rồi.""

Tôi nhìn theo bóng lưng lão bước qua cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên. Lão nói vậy không được vài năm, tôi liền thật sự có thể hoá thành người. Lúc đó, tôi nghĩ, lão hoà thượng đó chắc cũng đắc đạo thành tiên rồi…

Ngày tôi vừa hoá ra chân thân, tôi không biết sử dụng pháp thuật, thấy cơ thể mình trống vắng liền chỉ biết ngồi giữa rừng hoa Bỉ Ngạn, dùng các chị em hoa bên cạnh che đi cơ thể mình, nhìn từng đoàn từng đoàn người tấp nập đi vào vòng luân hồi. Lúc đó, tôi còn không biết cách trở về bông hoa của mình, chỉ có thể trơ trọi ôm lấy đầu gối ngồi đó.

Cũng may là Diêm Vương chú ý đến tôi, ngài biến ra cho tôi một bộ y phục bằng lụa đỏ. Tôi có chút hoài nghi, rõ ràng là bản thể của tôi là màu xanh lam mà. Thế nhưng màu đỏ lại hợp vô cùng với nốt chu sa hình hoa Bỉ Ngạn giữa trán tôi. Kể từ đó, y phục của tôi luôn luôn là màu đỏ, chưa từng thay đổi.

Từ ngày đó, Diêm Vương thường xuyên ghé thăm tôi. Ngài dạy tôi học chữ đọc sách, dạy tôi cách dung hoà âm khí và linh khí trong cơ thể, dạy tôi cách sử dụng pháp thuật, còn dạy tôi rất nhiều thứ. Sau khi ngài biết tôi không biết cách trở về bông hoa của mình liền trực tiếp dẫn tôi đến điện Diêm La, chọn một căn phòng gần phòng của mình cho tôi ở. Dù sao chuyện trở về bản thể cũng là do tự mình lĩnh hội mà thành, người khác không có cách nào dẫn dắt được.

Tôi rất nhanh chóng tìm được cách tự do ra vào đóa hoa của mình, nhưng mà tôi vẫn luôn giấu diếm Diêm Vương. Mãi cho đến một lần tôi gây họa, không kịp chạy trở về điện Diêm La, liền hoá luôn thành bản thể. Đến khi Diêm Vương biết chuyện, ngài cũng chỉ cười vỗ vỗ đầu tôi, mắng một câu:""Ranh ma!""

Diêm Vương lúc đó thực sự xem tôi như con gái của mình mà cưng chiều, khiến tôi lúc đó không sợ trời không sợ đất, vô pháp vô thiên, làm ra đủ chuyện thương thiên hại lí, cũng nhờ có Diêm Vương giúp đỡ thu dọn tàn cuộc.

Sau này, Diêm Vương thành hôn, cùng phu nhân sinh ra Tiểu Diêm Vương. Tôi cũng xem Tiểu Diêm Vương như em trai mà cưng chiều. Từ đó tôi cũng an tĩnh hơn nhiều, không còn tìm mọi trò để phá phách nữa.