Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 17.1

Buổi sáng hôm nay mọi chuyện lại trở về bộ dạng như thường, êm đềm không chút gợn sóng. Chỉ là sự trầm lắng tột độ này khiến đáy lòng mọi người hơi hốt hoảng.

Thời Lục đi rồi.

Nhà trọ ngay lập tức trở nên vắng vẻ.

Thiên Huỳnh đứng ngây ra ở cửa một lúc lâu, cho đến khi Thiên Chính Dân thở dài, vỗ nhẹ vai cô, “A Thiên, chúng ta mau vào thôi.”

Đại Hoàng ở trong sân vẫn đang chạy nhảy không biết mệt mỏi. Thấy Thiên Huỳnh đi vào, nó lập tức bổ nhào về phía cô, không hề nhận ra có người rời đi và chia xa.

Đồ đạc của Thời Lục đều dọn đi cả rồi.

Thiên Huỳnh đặt chiếc vali trên tay xuống, đi lên tầng hai sau khi mất mấy phút chuẩn bị tâm lý. Cả hành lang im lặng, cánh cửa ở căn phòng cuối vẫn khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy ra.

Căn phòng vẫn như cũ với rèm cửa màu xanh nhạt, nội thất màu be, chiếc giường vuông bốn mảnh. Mọi thứ vẫn giống như lúc Thời Lục còn ở đây, chỉ thiếu người.

Tủ quần áo của cậu trống rỗng, chiếc vali cạnh đó cũng không thấy nữa. Ngăn tủ, bàn học quá ngăn nắp, đến cả thùng rác cũng sạch bong, không hề có dấu vết sinh hoạt của ngày thường.

Thiên Huỳnh cảm thấy chua xót trong lòng, lẳng lặng đứng trong phòng hồi lâu, dụi dụi mắt rồi đi ra ngoài.

Cô không ở nhà lâu, vừa chào Thiên Chính Dân xong thì chạy ra ngoài tìm bọn Thư Mỹ Mỹ chơi.

Một số người vẫn đang điên cuồng làm đề cương, nhưng sau nhiều ngày như vậy, hiệu quả cũng rõ rệt. Thiên Huỳnh dạo quanh nhà của từng người, dụ dỗ họ chiều nay đi đào củ sen.

Mọi người đã lâu không được chơi bời lập tức ăn ý với nhau, hẹn cùng ra ngoài muộn một chút.

Bên chỗ mặt trời chiếu vào phía Tây đầm sen, cả nhóm bạn tụ tập lại, chưa bắt tay vào làm mà đã trò chuyện rôm rả, vẫn vô cùng náo nhiệt như trước. Hôm qua, Ngô Kỳ – người đi thăm họ hàng nhiều ngày cũng đã trở lại. Đội ngũ lớn mạnh một lần nữa.

Thời Lục không ở đây nên hơi không quên. Trong đội thiếu mất một cậu ấm nhiều tật xấu được cưng chiều từ bé.

Khi nhìn thấy một khu vực thoải mái râm mát bên ao, Phương Hổ quay đầu định gọi tên Thời Lục. Lời vừa định thốt lên thì mới nhớ ra cậu ấm yếu ớt sợ nóng đã về thành phố rồi.

Lá sen to rộng xanh mướt. Một cây sào mỏng vươn ra khỏi bùn đất. Mọi người cúi đầu xuống nên đỉnh đầu không bị mặt trời chiếu nắng. Tất cả những gì còn lại là hơi nước mát mẻ.

Cả hai tay của Thiên Huỳnh mò mẫm trong nước, móc hai củ sen mảng dài từ trong bùn ra. Chỉ cần rửa sạch qua với nước sẽ để lộ ngay phần trắng nõn bên dưới.

Cô chắc chắn là nếu Thời Lục ở đây thì kiểu gì mắt cũng hơi mở to, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, “Hoá ra củ sen được đào ra như vậy.”

Hơn nữa đầm sen rất mát mẻ, có lá sen to như vậy chắn nắng, cậu mà trốn phía dưới để chơi thì chắc chắn sẽ rất vui.

Có thể ban đầu cậu sẽ cáu kỉnh vì ngại bẩn, không dám chạm vào chúng. Nhưng chẳng mấy chốc cậu sẽ hòa nhập với bọn họ, trở thành một cậu bé nơi miền quê thôn dã.

Cảm giác trống vắng quen thuộc lại lần nữa trào dâng trong lòng Thiên Huỳnh. Giống như khi còn nhỏ có một người bạn đang chơi với mình rất vui vẻ thì phải trở về nhà, cô cũng buồn bã nhiều ngày rồi sau đó họ không gặp lại nhau nữa.

Liệu cô và Thời Lục có giống như vậy không?

Mỗi người phải trưởng thành trong chính thế giới của riêng mình.

Đợi đến khi củ sen trong một góc hồ sen gần như bị đào hết thì cuối cùng một đứa trẻ họ Vương cũng nhổm dậy khỏi đầm, rửa tay rửa chân ngay bên hồ.

Mỗi người đều đào được một rổ, đưa về nhà nấu củ sen ngâm đường coi như làm đồ ăn vặt.

Phương Hổ mang theo một con dao nhỏ. Cả đám ngồi trên những tảng đá ven bờ ngâm chân, sau đó lấy dao gọt vỏ củ sen rồi cầm ăn luôn.

Củ sen vừa đào ra khỏi bùn vừa giòn vừa ngọt, rất hợp để giải khát vào mùa hè. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá trên những tán lá cao, thắp sáng cả những hòn đá.

“Hizzz, tớ vẫn hơi nhớ Thời Lục.” Ngô Hiểu Thiên nhìn về trước, hơi rầu rĩ nói. Lúc sáng Thiên Huỳnh đưa máy bay không người lái kia cho cậu, tiện thể gửi lời Thời Lục nói. Khi đó Ngô Hiểu Thiên ôm máy bay không người lái mà sốc vô cùng.

“Tớ cũng vậy.” Thư Mỹ Mỹ đạp chân trong nước hai lần rồi thở dài, cảm thấy rất tiếc nuối.

“Sau này không được ngắm một chàng trai đẹp như vậy nữa rồi.”

Trước khi gặp Thời Lục thì cô chưa từng thấy một chàng trai nào đẹp như vậy trong thị trấn.

Cho dù cậu không làm gì cả, chỉ đơn thuần nằm ngủ dưới mái hiên thì khuôn mặt xinh đẹp và khí chất khó tả cũng đủ khiến người ta nhìn mà thích thú.

“Mặc dù lúc đầu cậu ta tạo cảm giác rất khó chịu, tính tình cũng tệ nhưng sau này quen dần thì cũng dễ sống chung.” Phương Hổ gãi gãi đầu, vừa nghe lời bình vừa há cái miệng rộng để gặm củ sen trên tay, có vẻ miễn cưỡng khen ngợi.

“Đôi khi cũng hơi dễ thương.”

“Đại Hổ, đừng giả bộ. Rõ ràng trong số chúng ta, cậu là người thích Thời Lục nhất.” Thư Mỹ Mỹ vạch trần cậu không chút thương tiếc, “Bất kể cậu có thứ gì tốt cũng đưa cho Thời Lục đầu tiên.”

“Ồ” Thiên Huỳnh hé môi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô biết chuyện này.

“Đại Hổ, thật à?” Cô quay đầu lại hỏi. Hiếm khi khuôn mặt ngăm đen của Phương Hổ lộ vẻ bối rối. Hắn cọc cằn nói.

“Chẳng qua tớ thấy da thịt cậu ta non mịn nên mới chăm sóc nhiều hơn một chút thôi.”

“Tại sao cậu lại thích Lộc Lộc?”

“Không biết nói sao nữa…” Phương Hổ trông có vẻ phiền não, sau khi suy nghĩ nửa ngày thì cậu ta gắt gỏng rút ra một kết luận đơn giản.

“Kiểu khiến cho người ta muốn chơi với cậu ấy.”

Vài người thuận miệng trò chuyện về Thời Lục. Chàng trai bất ngờ xuất hiện trong thế giới của họ vào mùa hè năm nay đã nhanh chóng rời khỏi. Cậu như một phần ký ức đặc biệt xẹt qua cuộc đời họ.

Cuối cùng không biết là ai đã thở dài đầy xúc động.

“Đột nhiên tớ hơi nhớ Thời Lục rồi.”



Nhà trọ đã lấy lại dáng vẻ như xưa, khi Thời Lục chưa đến.

Ở đây hầu như không có khách, thỉnh thoảng Thiên Chính Dân ra ngoài làm mấy việc lặt vặt nên không có ai ở nhà. Ông cũng không có thời gian ở nhà một ngày nấu ba bữa. Vì vậy, đôi khi Thiên Huỳnh tự lo cho mình, lúc thì nấu mì, lúc thì tự nấu gì đó để ăn.

Vài ngày sau, cô nhận được một cuộc gọi từ Thời Lục.

Điện thoại bàn vang lên đúng lúc cô đang mải mê làm bữa trưa trong phòng bếp, nghe thấy tiếng reo thì lập tức ra ngoài nhận cuộc gọi mà không nghĩ nhiều.

“A lô, xin chào.”

“Cậu đang làm gì đấy?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên trong, cảm nhận được rõ ràng sự lười biếng và thiếu kiên nhẫn của thiếu niên. Mặt mày Thiên Huỳnh ngay lập tức đong đầy niềm vui, cô hét lớn.

“Lộc Lộc!”

“Nói to như vậy làm gì, tai sắp điếc rồi.” Giọng nói bên tai xen lẫn ý cười nhè nhẹ, Thiên Huỳnh ngạc nhiên hỏi, “Sao đột nhiên cậu lại gọi cho tớ?”

Sau khi Thời Lục rời đi thì không liên lạc gì cả. Vào ban đêm, Thiên Huỳnh thường vô tình hay cố ý đi ngang qua điện thoại bàn trong phòng khách nhiều lần. Nhưng vì không có động tĩnh gì nên sau đó cô đành dứt khoát đi ngủ.

Và rồi theo thời gian, cô không quan tâm đến nó nữa.

Cô không ngờ cậu lại đột nhiên gọi cho cô.

“Sao vậy? Tớ không gọi cho cậu thì cậu không biết đường mà chủ động gọi cho tớ à?” Ở đầu dây bên kia, Thời Lục khẽ khịt mũi, vẫn ngang ngược như trước. Nhưng Thiên Huỳnh vẫn cảm thấy tính tình của cậu ấm nhỏ này dường như nóng nảy hơn sau khi về nhà được hai ngày.

Cô dịu giọng giải thích: “Tớ không có số điện thoại của cậu.”

“Cậu không có số điện thoại của tớ? Không biết đường gửi tin nhắn cho tớ à?” Thời Lục không chịu bỏ qua cho cô. Thiên Huỳnh suy nghĩ kỹ mới biết cậu đang nói gì.

Cậu đang nhắc đến QQ mà hôm bữa bọn họ kết bạn với nhau.

“Căn bản tớ không dùng điện thoại, cũng ít khi lên mạng.” Thiên Huỳnh nói một cách vô tội. Cô có một chiếc điện thoại cục gạch cũ của Thiên Chính Dân, có thể miễn cưỡng đăng nhập vào tài khoản của mình thông qua kết nối Internet nhưng chẳng có gì thú vị cả. Thiên Huỳnh ném nó ở một góc coi như làm đồ trang trí.

Thời Lục không nói gì, bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc, Thiên Huỳnh ngay lập tức hỏi: “Cậu gọi đến là có chuyện gì vậy?”

“Báo cho cậu biết chuyển phát nhanh đến rồi, để cậu ra nhận nó.”

“Ồ.” Sau khi cô trả lời, ống nghe lại im lặng. Thiên Huỳnh suy tư đôi chút rồi lên tiếng.

“Lộc Lộc, cậu về nhà có khoẻ không?”

“Không ổn.” Cuối cùng bên kia cũng đáp lời, dường như Thời Lục vừa sụt sịt mũi, giọng nói rất trầm.

“A Thiên, tớ khó chịu đến chết mất.”

Thành phố Đài rất nóng, nóng đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Hơi thở oi bức của mùa hè bao trùm khắp thành phố, không thể nào tránh được ánh mắt trời chói chang. Thời Lục chỉ có thể giống như một bệnh nhân không thể gặp ánh nắng, ngày ngày trốn trong căn phòng được che kín bởi những tấm rèm dày cộp.

Tiếng điều hòa kêu lạch cạch rất nhỏ, nhiệt độ thấp bất thường bao trùm từng lỗ chân lông của cậu.

Vào ngày đầu tiên trở về, Thời Lục đã cãi nhau một trận to với Thời Tư Niên.

Người đàn ông ngồi trong phòng khách dường như đang chờ hắn về, trên bàn đầy thức ăn. Đây là lần đầu tiên hai cha con gặp nhau sau hai tháng.

“Có vẻ hai tháng này con sống không tệ, vui đến quên trời quên đất.” Thời Tư Niên nhàn nhạt nói, cảm xúc trong đôi mắt sau thấu kính không hề thay đổi.

“Nhờ ơn của ngài.” Miệng lưỡi Thời Lục sắc bén, trên mặt bộc lộ sự thù địch trước nay chưa từng thể hiện trước mặt Thiên Huỳnh.

“Ba nghe nói con chỉ phát bệnh hai lần ở quê.” Thời Tư Niên nói tiếp khiến tâm trạng của Thời Lục nhất thời căng thẳng, từng lỗ chân lông đều vô thức mở ra trạng thái phòng bị.

“Thì sao?” Cậu nhìn chằm chằm vào ông, hỏi ngược lại. Thời Tư Niên đẩy nhẹ gọng kính lên, bỏ quyển sổ ghi chép xuống đùi.

“Cho nên cũng không phải không có thuốc chữa.”

“Ông định nói là tôi mắc chứng thiếu gia nhà giàu, ra ngoài phơi nắng nhiều hơn là khỏi đúng không?” Thời Lục nhếch môi chế nhạo. Lông mày Thời Tư Niên khẽ cau lại, sức chịu đựng của ông đã gần đến giới hạn.

“Thời Lục, chú ý thái độ của con.”

“Thời Tư Niên, ông chỉ xứng nhận thái độ này của tôi mà thôi.”

“Choang —” Có tiếng vang lớn phát ra, một ly thủy tinh vỡ vụn ngay dưới chân Thời Lục. Một vài mảnh vỡ xẹt qua mu bàn chân Thời Lục, từng tia máu chảy ra nhưng cậu như thể không phát hiện.

Người đàn ông kia vừa xả được cơn tức, hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt để thả lỏng chân mày, cố kiểm soát cảm xúc của mình.

Thời Tư Niên đứng ở vị trí cao đã lâu, có rất ít người dám ngang ngược với ông, huống chi là phản nghịch, nổi loạn như Thời Lục.

Ông ta ngước mắt lên nhìn thẳng chàng trai đang ngẩng cao đầu giữa phòng khách. Đây là thằng con trai duy nhất của ông. Ánh mắt ông ta nặng nề đến mức đáng sợ.

“Thời Lục, con cút về phòng cho ba.”

Cuối cùng hai người cũng không ăn bữa cơm này.

Thời Tư Niên ở nhà chưa được 10 phút thì đã vội vàng rời khỏi với tài xế và vệ sĩ. Tiếng động cơ xe từ ngoài cửa sổ truyền đến, cả căn biệt thự chìm vào sự im lặng chết chóc như trước.

Rèm trong phòng vẫn che đi bầu trời, đồ đạc trong phòng không có gì thay đổi như thể cậu chưa từng rời đi.

Thời Lục nhắm chặt mắt nằm trên giường, mặc cho bản thân rơi vào bóng tối vô tận.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vừa nhẹ nhàng vừa kính cẩn vang lên.

“Cậu chủ, bữa cơm đã chuẩn bị xong rồi.”

Thời Lục còn chẳng thèm nhếch mi, lạnh lùng thốt ra một từ: “Biến.”

*