Lục Hổ căn bản đã bị thuyết phục: "Nhưng mà, tôi vẫn không cam lòng, rõ ràng nhìn hung thủ sát hại em gái mình ở đằng kia chải đầu chải tóc, tôi lại không làm gì cả."
"Chúng ta đương nhiên sẽ làm gì đó, chẳng qua thời cơ chưa tới, chẳng lẽ bạn không muốn biết cô ta còn có bao nhiêu đồng bọn? Chẳng lẽ bạn không muốn biết kế hoạch ngày 28 của cô ta? Chẳng lẽ bạn không muốn khi cô ta rời xa Vân Mộng, ở một nơi cô ta không cách nào dễ dàng bỏ trốn, mới ra tay giáo huấn cô ta? Cho nên, chỉ có kiên nhẫn quan sát, cơ hội thắng lợi mới đến." Tôi nói như thủ trưởng quân đội vậy.
"Ngày 28 sẽ làm gì?" Lục Hổ chờ thủ trưởng lập kế hoạch tác chiến.
"Chúng ta chỉ có thể trốn học một ngày, trông chừng Hoắc Tiểu Ngọc 24/24. Cũng may sau khi chúng ta hóa trang, cô ta không trốn chúng ta nữa, hơn nữa hình như 'Giờ lên bờ' của cô ta rất cố định, dễ cho chúng ta giám thị. Sao, bạn có kiên nhẫn theo dõi 24/24 được không?"
Lục Hổ nói: "Phép khích tướng vô dụng với tôi, chỉ cần bạn có thể đồng ý, qua ngày 28 phải cho tôi xông lên làm quen với cô ta một chút..." Cậu ấy vô thức sờ đai lưng, nơi đó buộc dao găm bảo bối của cậu ta.
"Ngoại trừ Phi Phi, cậu còn muốn làm quen với ai nữa?!"
Tôi và Lục Hổ cùng kinh ngạc quay đầu, hóa ra là Khổ Liên Trà và Dương Song Song không biết từ khi nào đã tới phía sau chúng tôi.
Dương Song Song nhăn mũi nói: "Hai kẻ sống sờ sờ chúng tớ tới phía sau các cậu, các cậu lại chẳng chút hay biết gì, trong Âm Dương giới này, nếu phía sau mà có hai ác quỷ lặng lẽ tới, các cậu sẽ ra sao đây?"
Tôi nhìn Lục Hổ: "Còn có thể sao nữa, thuận tiện theo chân họ đến chào hỏi Diêm Vương gia."
Hai bóng đèn bước đến ngồi xuống, một trái một phải ở hai bên chúng tôi phát sáng. Khổ Liên Trà nói: "Sao, chị hóa trang cho hai đứa chuẩn không."
Tôi tặng chị ấy một cái ôm siết nói: "Thật sự quá hoàn mỹ, tụi em trống sau cây hay sau tảng đá, liên tục hai ngày, không hề bị phát hiện. Nói thật, lúc đứng im bất động em còn khó nhận ra Lục Hổ nữa đó."
Khổ Liên Trà nói: "Đừng quên, lúc bắt được Hoắc Tiểu Ngọc kia, nhất định phải thay chị trút giận, hỏi cô ta cho ra lẽ, Chí Hào có thù oán gì với cô ta..."
Ngày 27 tháng 9
Cố Chí Hào và Hoắc Tiểu Ngọc không có bất kỳ thù oán gì, Lục Sắc và Hoắc Tiểu Ngọc cũng không có bất kỳ thù oán gì; Thư Đào cũng thế. Đáng tiếc rằng, những thanh niên đầy sức sống này, chỉ là những con cờ bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ có thể vứt, ngay cả vị Âu Dương Phi dị thường sôi nổi kia cũng không ngoại lệ, mặc dù gã cho tới giờ vẫn còn chút tâm địa trách trời thương dân, cũng không có khả năng vì họ thổn thức quá 1 phút.
Huống chi gã đã sớm mất đi chút lòng từ bi cuối cùng này.
Gã này, và những suy nghĩ của Gã, Âu Dương Phi tôi có thần thông mấy, ngày 27 tháng 9 đó, cũng hoàn toàn chẳng hay biết. Nhưng sau khi chuyện xảy ra không lâu, tôi đại khái đã nắm giữ chút manh mối, dưới đây, để ghi chép được liền mạch, tạm viết bừa xuống.
Gã đặt phòng ở tầng 26 khách sạn Kim Thần. Khi gã gọi điện đặt phòng, để che giấu thân phận, gã đặc biệt dùng giọng địa phương nói chuyện cùng cô gái đặt phòng, cô phục vụ viên kia thế mà dám can đảm hỏi gã: "Tầng 26 đều là phòng VIP và phòng tổng thống, ngài có chắc mình muốn đặt phòng ở tầng đó không?" Gã tưởng tượng thấy mình chỉ một đấm từ ống nghe điện thoại vươn ra, đánh cho cô phục vụ khinh nghèo kia răng rơi đầy đất —— Dựa vào tính tình gã khi còn trẻ, chẳng sợ phải bôn ba ngàn dặm, gã cũng sẽ chạy tới Giang Kinh, tự mình khiến cho một màn răng rơi đầy đất đó xảy ra thật. Nhưng gã đã sớm là một người hoàn toàn mới, chỉ là từ trong răng rít ra một câu tiếng phổ thông tiêu chuẩn: "Chỉ cần tầng 26 có phòng trống, hướng nam, cô cứ đặt cho tôi, vô luận giá cả bao nhiêu, tôi sẽ không trả thiếu cô một phân tiền nào."
Giờ phút này, gã như con diều hâu quan sát Giang Kinh —— Không biết bao nhiêu người đã nói gã giống loại ác điểu này, gã nghĩ loại ẩn dụ này không phải xúc phạm, mà là loại đánh giá cực chuẩn xác công bằng. Diều hâu, vĩnh viễn cao cao tại thượng, tự nhiên phóng khoáng bay lượn, như vương tộc của không trung, khi nó phát hiện con mồi, sẽ không chút lưu tình chao người một kích, một kích thành công, lại trở về không trung rong chơi.
Giống như gã.
Diều hâu rất ít khi một kích không trúng, điểm ấy, cũng giống như gã.
Gã khó có thể hình dung, thành phố Giang Kinh này, gã vừa chớp mắt, đã trải biết bao biến hóa lớn. Nhưng đây không phải điểm chính gã cần quan tâm, ánh mắt gã, nhìn chằm chằm trên một tòa khách sạn khá 'thấp bé'.
Nhà khách cục cảnh sát thành phố, tổng cộng chỉ có 12 tầng. Quét vôi nửa mới nửa cũ, kiểu dáng cũ kỹ, tòa nhà dịch vụ của cục cảnh sát thành phố này, kẹp xung quanh bảy tám khách sạn xa hoa, như một cô gái tư sắc tầm thường đứng giữa một đám siêu khủng, có vẻ vô cùng nghèo túng. Nhưng khách sạn kín đáo này, ngày mai sẽ xảy ra một vụ đại án không giống bình thường —— Nếu tin tức chuẩn xác, cô gái tên Thư Đào kia không lâu sau sẽ vào nhà khách này, sau đó sẽ nhận giám sát bảo vệ 24/24 của cục cảnh sát. Trong phòng của cô ta, sẽ có video theo dõi trực tiếp, cửa phòng cô ấy thậm chí trong phòng, có bao nhiêu cảnh sát vệ sĩ? Việc này đã không còn quan trọng, dù sao đây không phải là một trò chơi dùng nhiều người là có thể thắng.
Đó là một trò chơi hoàn toàn do gã thiết kế.
Cơm tối ăn một mình trong phòng khách, ăn chính là món "Tiểu Mãn Hán Toàn Tịch" khó đặt nhất trong nhà hàng "Ngự thiện thực đường" đông khách nhất Giang Kinh hiện nay, vốn là 33 món, gã chủ động yêu cầu giảm còn 26, xem đi, gã đối với số 26 này có mê tín gần như biếи ŧɦái.
Trong điện thoại đặt cơm yêu cầu "Ngự Thiện Thực Đường" đưa "Tiểu Mãn Hán Toàn Tịch" một lượt đến phòng khách sạn, quản lý nhà hàng ban đầu tưởng gã đang nói đùa, thiếu chút nữa treo máy, nhưng nghe nói gã nguyện ý chi tiền cao, cũng vui vẻ đáp ứng. Dựa theo gã dặn dò, tiểu nhị đưa cơm tới cửa đem một xe đẩy nhỏ lẳng lặng để lại trước cửa, lấy đi một phong thư thật dày từ giữa khe cửa. Trong phong thư là số tiền vượt gấp đôi phần Tiểu Mãn Hán Toàn Tịch, nhân viên đưa cơm tới cười tươi như hoa.
Gã ở bên cửa sổ độc hưởng "Tiểu Mãn Hán Toàn Tịch", thuận tiện quan sát muôn nghìn chúng sinh lui tới dưới lầu. Từ tầng 26 nhìn xuống, muôn nghìn chúng sinh về căn bản là muôn nghìn đám sâu bọ, gã mặc dù quả thực có một đôi mắt sắc bén như mắt diều hâu, nhưng vẫn cần trợ giúp của thị lực. Giúp gã chính là một ống nhòm quân dụng, phạm vi sử dụng của nó có chút giống dao trâu mổ gà, nhưng ít ra rất đắc lực. Điều chỉnh tốt khoảng cách và phương hướng xong, gã có thể thấy rõ ràng từng người, từng khuôn mặt ra vào nhà khách cục cảnh sát.
Ha, cô ta tới rồi!
Gã quan sát cô bé này không chỉ một lần, mặt mũi cô ta đã sớm in sâu vào đầu gã, da hơi đen, ngũ quan xin xắn dễ nhìn, vóc người nhanh nhẹn. Thư Đào, sinh ngày 16 tháng 6 năm 1992, khi chưa tròn 18 tuổi đã rời xa quê hương, bắt đầu thường trú ở các phòng karaoke quán rượu. Nhưng cuối cùng cũng được người của cục cảnh sát tìm được, từ giờ trở đi, bắt đầu giám hộ cả ngày.
Bên cạnh Thư Đào ít nhất có mười cảnh sát nam nữ đồng phục và thường phục đi theo, thời gian và địa điểm cô ấy đến đều rất chuẩn xác —— Chứng tỏ tình báo của gã rất chuẩn xác. Gã chung quy có thể lấy được tình báo tinh chuẩn, hơn nữa công tác bảo mật của cục cảnh sát lần này căn bản là qua loa đại khái, một vài cảnh sát bình thường ngoài tổ trọng án cũng biết việc này, tất cả đều bị quấn vào công tác bảo vệ, đại khái vì họ căn bản không biết đang đối đầu với ai, hung thủ là người hay quỷ, họ hoàn toàn bị mù mịt.
Đây là trò chơi gã thích thú nhất, người là thịt cá, gã là dao thớt.
Trong hai tiếng sau đó, gã nhìn ra, có ít nhất ba bốn mươi cảnh viên đủ loại ra vào cửa nhà khách, trong đó còn kể cả Ba Du Sinh thanh danh nổi như cồn những năm gần đây. Gã không thể nào tưởng được, một gã thư sinh như Ba Du Sinh, làm sao có thể trở thành trưởng đội hình sự, có lẽ thật sự do khác biệt thời đại chăng.
Sau hai giờ, gã đã quét sạch các món trong hai mươi sáu món của "Tiểu Mãn Hán Toàn Tịch", bỏ chén đũa vào trong hộp lớn, đặt trên xe đẩy, để lại cửa phòng. Phục vụ nhà hàng tới lấy xe đẩy, còn tưởng rằng trong phòng khách sạn đang tụ họp một bàn lớn đầy những nhân vật thần bí ấy chứ.
Sau khi rửa sạch tay, gã mở ra một vali trên bàn, từ bên trong lấy ra một túi gấm tinh tế hình trụ, trong túi gấm là một hộp gỗ dài nhỏ. Hộp gỗ như vậy, các bạn có lẽ đã từng thấy qua —— Ít nhất cảm thấy đã từng, chính là loại hộp gỗ khắc họa một ít hoa văn kỳ quái, quái thú dị thảo, loại hộp gỗ khi tôi ở Âm Dương giới, lão nhân cổ phục trước khi chết đã nhờ tôi trông coi, nhưng sau đó không lâu bị mất trộm.
Sau đó, gã cẩn thận từ trong hộp gỗ rút ra một cuộn tranh vẽ.