Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 70

"Chẳng lẽ cứ để đầu mối chuồn khỏi mắt mình như vậy?" Tôi tức giận nhỏ giọng nói, "Ít nhất phải gọi họ lại, hỏi lai lịch họ, thuận tiện hỏi xem họ có thấy Hoắc Tiểu Ngọc không. Không chừng họ biết cả đấy, đều là mặc đồng phục bạch bào mà."

"Bạn muốn gọi họ lại, có thể thử, tôi cảm giác ngoại trừ đánh cỏ động rắn, không có kết quả gì đâu, chẳng bằng kiên nhẫn chờ tiếp."

Tôi muốn nói: Chờ cái đầu cậu! Cách ngày 28 chỉ còn 3 ngày, các cậu thì hay rồi, tôi lại chờ không nổi. Nhưng biết mình như vậy không biết tiết chế, cũng không giúp ích gì, không bằng như cậu ấy nói, kiên nhẫn chờ tiếp —— Ít nhất Khổ Liên Trà đã đoán bệnh bốc thuốc vô cùng hữu hiệu, chúng tôi sau khi ẩn thân chưa tới nửa giờ đã nhìn thấy bao nhiêu thứ ngày thường không thể nhìn thấy.

Nói vậy, mấy ngày trước sở dĩ không thu hoạch được gì, đích thật là vì sự tồn tại của chúng tôi khiến nhóm sinh vật của khu Vân Mộng rất khó chịu, họ nhất định trời sinh mắc cỡ, không chịu ra gặp mặt ai, nói không chừng, trong đám sinh vật này, cũng kể cả Hoắc Tiểu Ngọc.

Theo lý giải của tôi, cái gọi là "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến", chỉ là xác suất trùng hợp nhỏ. Nhưng mà, hôm nay, là "Nhắc Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đến", chắc chắn không giống trùng hợp.

Ngay khi ba cái bóng trắng tựa tiên nhân kia biến mất còn nhanh hơn chim bay khỏi tầm mắt chúng tôi, một bóng trắng khác chúng tôi mong nhớ ngày đêm đã xuất hiện.

Là ả, Hoắc Tiểu Ngọc!

Mặc dù từng gặp mặt Hoắc Tiểu Ngọc hai lần, nhưng đều là trong lúc giao chiến ngươi chết ta sống, hôm nay, đây là lần đầu tiên ôn hòa nhã nhặn quan sát mỹ nữ già yếu thời Đường này. Khác với ba đóa phù dung mới nở vừa rồi, ả không phải nổi trên nước tới, mà là từ trong nước từng bước từng bước đi lên bờ. Mái tóc dài của thấm đẫm hơi nước của đầm Vân Mộng; váy bào màu trắng của ả cũng như được giặt trong nước, ẩm ướt dán dính vào cơ thể gầy trơ xương của ả. Nhìn thân hình gầy yếu của ả khoác y phục ẩm ướt, ngay cả một kẻ đứng xem là tôi đây cũng không tự chủ được mà rùng mình rét run, nhưng ả, tựa như không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào, sau khi đi lên bờ, ngồi xuống bên một gốc cây khô, chẳng biết khi nào, trong bàn tay tái nhợt như xương đã có thêm một cây lược, ả bắt đầu nghiêng đầu chải chuốt mái tóc dài ướt đẫm này.

Lục Hổ dùng thanh âm khe khẽ chỉ hai chúng tôi mới có thể nghe thấy nói: "Nhìn đi, bây giờ mới là lúc chúng ta nên ra tay." Tôi thậm chí có thể cảm giác, cậu ấy đã siết chặt dao găm trong tay, bất cứ lúc nào sẽ nhào tới, cắm thanh bảo đao này vào ngực hung thủ đã sát hại em gái song sinh của cậu ấy.

Hoắc Tiểu Ngọc hiển nhiên không cảm giác được sát khí từ chỗ chúng tôi truyền đến, ả như một cô gái thích đẹp thích sạch sẽ, trầm ngâm chải tóc. Tay ả cầm lược, ngón út thon dài hơi cong lên, vòng eo mềm mại cực kỳ nhịp nhàng uyển chuyển, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được nhất cử nhất động chọc người yêu thương của ả năm đó, ý vị nghiêng nước nghiêng thành, người như vậy, lại vì một đoạn tình cảm như ác mộng, 'Chôn thân lệ quỷ mắt khó nhắm', chẳng lẽ vì vậy mà hận tất cả mọi người trên thế gian thấu xương?

Tôi đột ngột đè xuống Lục Hổ đang chuẩn bị xông lên trước, nhẹ giọng nói: "Chúng ta chờ một chút, đừng đánh cỏ động rắn, bạn biết đó, ngày 28 còn chưa tới."

Không biết, trên thế giới có cái gọi là "cố ý nói lỡ miệng" hay không. Tôi biết, có vài thứ đã không thể giấu giếm nữa.

"Cái gì đánh cỏ động rắn? Chẳng lẽ..." Lục Hổ có lẽ đã cảm giác được tôi sắp cung khai, thả thấp giọng, "Bạn nên giải thích rõ ràng cho tớ ý nghĩa của ngày 28 đi."

"Ngày 28 tháng 9, là ngày một cô gái khác cũng bị hại... Cô ấy, giống em gái bạn, còn cả bạn trai của Khổ Liên Trà là Cố Chí Hào, sẽ bị hại." Tôi vừa nói, vừa chỉnh đốn lọc từ ngữ.

"Làm sao bạn biết?"

"Tôi có thể nhìn thấy... tôi từng gặp mộ bia của cô ấy trong mộng... Tôi cũng từng nhìn thấy mộ bia của Lục Sắc và Cố Chí Hào, chẳng qua đó là sau khi chuyện đã xảy ra, sau khi họ bị hại, làm gì cũng vô ích. Nhưng cô bé này, cô bé tên Thư Đào, mộ bia của cô ấy, tử kỳ của cô ấy, là ngày 28 tháng 9. Tôi không có chứng cứ nào, không có đạo lý nào có thể thuyết phục được ai, nhưng đội trưởng Ba Du Sinh của đội hình cảnh cục công an về căn bản tin lời tôi, họ đang tập trung bảo vệ Thư Đào. Tôi... Và bạn, đang chú trọng ngăn cản Hoắc Tiểu Ngọc tiếp tục hành hung."

Lục Hổ hồi lâu không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, như bức tượng tò he —— sau khi Khổ Liên Trà tỉ mỉ "trát bùn" cho chúng tôi, muốn làm con tò he, quả thật không khó mấy. Khi cậu ấy từ từ bắt đầu nói chuyện, cũng chỉ là mấy câu đơn mập mờ không rõ: "Mộ bia", "Bạn nhìn thấy mộ bia của cô ấy", "28 tháng 9"

"Tại sao không nói sớm cho tôi biết?" Giọng Lục Hổ lại bắt đầu có chút lạnh.

"Tôi... Tôi sợ bạn cho rằng tôi là bệnh nhân tâm thần siêu cấp..."

"Chúng ta cùng nhau đến Âm Dương giới này biết bao lần rồi, chẳng lẽ tôi còn nghi ngờ thị giác kỳ quái gì khác sao? Thế chẳng phải tôi cũng xem mình là bệnh nhân tâm thần sao?" Lục Hổ hoàn toàn không bị thuyết phục.

"Tôi... Tôi thật sự không biết nên nói thế nào." Nghĩ đến khả năng sẽ bị bức ép nói cho cậu ấy biết tất cả mộ bia tôi nhìn thấy, trong lòng tôi khó chịu muốn chết, giống như bị dao của Lục Hổ đâm vào tim phổi vậy.

Đúng vậy, tôi, thật sự không biết nên nói thế nào.

Lại qua hồi lâu, Lục Hổ rốt cuộc nói: "Bạn đó, bạn Phi Phi đó, cái gì cũng tốt, chỉ có nói năng là ấp a ấp úng."

Tôi thoáng thở phào, lắp bắp hỏi: "Tôi thật sự cái gì cũng tốt sao?"

Ngày 26 tháng 9

Tôi đã xin chỉ thị của Ba Du Sinh, lại xác định kế hoạch của chúng tôi là tránh đánh cỏ động rắn, kiên nhẫn quan sát. Khi tôi phát hiện suy nghĩ của mình không hẹn mà cùng gặp suy nghĩ của thần thám Ba Du Sinh, loại cảm giác tự hào này to đến mức thao trường Giang Y cũng chứa không nổi.

Khi Lục Hổ ở nhà ăn cùng tôi ăn bữa tối, vẫn không ngừng kháng nghị: "Nhưng cậu có nghĩ tới không, bây giờ mặc dù chúng ta có thể nhìn thấy ả, liên tục hai ngày nay không phải chải tóc, thì là ngủ, lẩm bẩm một mình..."

"Người ta hình như đang đọc thơ đó, có chút cao nhã..."

"Bất kể ả đọc cái gì... Nếu chúng ta không làm gì cả, tới ngày 28, ả đột ngột biến mất thì làm sao đây? Đi đâu mà tìm ả?"

"Vậy cậu có nghĩ tới không, nếu bây giờ chúng ta xông lên liều mạng với ả, ả có lẽ sẽ đánh cho chúng ta đầu rơi máu chảy không nói, dù ả không cho chúng ta no đòn, sợ chúng ta, chui tọt xuống nước đầm Vân Mộng, từ đó về sau không bao giờ ra nữa... Qua ngày 28 cũng không ra, chúng ta nên làm gì đây? Huống chi nếu phải đánh nhau thật, đồng bọn của ả nhiều hơn chúng ta, nhớ mấy vị xương khô không? Nhớ hai gã hắc vô thường không? Tôi còn chưa tính tới Công Điệt, cương thi vân vân đó." Bên cạnh là bàn của một cặp yêu nhau nghe chúng tôi đĩnh đạc kể xương khô tiểu quỷ cương thi cùng đánh nhau, rất ngưỡng mộ cau mày nhìn chúng tôi.