Hoắc Tiểu Ngọc ở Vân Mộng.
Địch Nhân Kiệt chưa kịp chính miệng nói cho tôi biết, nói rõ ràng hơn với tôi thì đã chết thảm. Vào khoảnh khắc cuối cùng của cái chết, ông ấy vẫn không quên chỉ thị tôi phương hướng của đầu mối này.
Chữ "Vân" dùng giản thể, tiết kiệm vải; Chữ "Mộng" vẫn dùng phồn thể. Chắc chắn có người đã nói với Địch Nhân Kiệt, ngày nay "thượng giới" đều dùng chữ giản thể, nhưng có lẽ ông ấy còn chưa kịp học viết "mộng" bằng giản thể.
Tôi lần lượt xếp những tấm vải này lại, vừa cất đi, vừa để cho nước mắt tùy ý chảy xuôi.
Ông ấy thế mà đi rồi. Ông cụ mấy ngày trước còn bày mưu tính kế, tinh thần khỏe mạnh, nhưng vì đồng ý một chuyện của tôi, đã tặng tính mạng của mình -- Tính mạng ở thế giới này. Tôi thậm chí chưa từng nói, tung tích của Hoắc Tiểu Ngọc có liên quan tới tính mạng của nhiều người, ông ấy liền nghĩa vô phản cố giúp tôi đi tìm, giúp tôi thăm dò, để rồi rước họa vào thân.
(Nghĩa Vô Phản Cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.)
Tôi cầm những mảnh vải này, đi trở về, đi xa khỏi cái cây khô kia.
Ít nhất, những mảnh vải này có thể bọc lại cơ thể đang khô kiệt biến mất của ông ấy.
Nếu người ta nói "Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi không vướng bận" là những người không cần đầu óc. Con người sinh ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng chắc chắn đều phải mặc quần áo mà chết.
Những người cao thượng hiến xác cho phòng giảng dạy giải phẫu chúng tôi không tính.
Tôi đến dưới tàng cây buộc sợi chuông kia, cân nhắc những chuyện đã xảy ra.
Cơ thể của Địch Nhân Kiệt, đã hoàn toàn biến mất.
Rất nhiều năm sau, nếu các nhà khảo cổ học không cẩn thận đào được phần mộ chân chính của Địch Nhân Kiệt, sẽ phát hiện, trường sam của chủ mộ thiếu vạt trước, phía sau cũng mất đi một nửa.
Tôi lúc này lại không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ lo khóc.
Bạn xem, con người tôi kỳ thật rất vô dụng, tôi có thể chạy nhảy tung tăng trong tòa nhà giải phẫu tối om, nhưng tôi lại không chịu được những người tốt này bị tổn thương.
Tôi cũng không chịu được, đi tổn thương những người tốt với tôi.
Lục Hổ, tôi sẽ xin lỗi bạn, có lẽ tôi thậm chí sẽ nói cho bạn biết chân tướng.
Song Song, ngày mai, tôi cũng sẽ xin lỗi cậu. Có lẽ cậu không biết, khoảnh khắc khi tôi tra khảo Hồ Già ở bệnh viện tâm thần, bản thân cũng cảm thấy được dường như mình đã biến thành một người khác.
Biến thành ai? Âu Dương Cẩn?
Ngày mai tôi sẽ đến an ủi lão sắc quỷ kia, xin lỗi ông ấy.
Ngày mai, tôi còn phải nói với Song Song, sự lương thiện, ngây thơ của cậu không cần bất kỳ hành động cao siêu gì để biểu đạt, cho nên nếu nghi ngờ ai trộm hộp gỗ, tớ sẽ nghi ngờ mình trước, chứ không thể nào nghi ngờ cậu.
Đương nhiên, tiền đề là nếu còn có ngày mai.
Bởi vì sau đó tôi cảm giác được phía sau có ánh mắt lặng lẽ xuất hiện.
Chẳng biết vì nguyên nhân gì, sau khi tôi tới thế giới này lại trở nên khá mẫn cảm, ai cũng nói giác quan thứ sáu của nữ sinh khá mạnh mẽ, lúc này tôi nghĩ tôi đã vượt khỏi giác quan thứ sáu, có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt phía sau.
Tôi xoay người, vừa liếc mắt đã trông thấy bốn con mắt hiện ra xanh lè.
Thật sự, ngay từ đầu, ngoại trừ bốn con mắt xanh, tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác, bởi vì cho dù là ai tới, ngoài bốn con mắt ra, đều ấn giấu trong bóng đêm, hoặc nói, hòa vào bóng tối thành một thể.
Tôi cố gắng lễ độ, bật đèn pin, ánh sáng chói lòa của đèn LED chiếu thẳng qua đó. Bấy giờ tôi mới nhìn rõ, tại sao vừa rồi có thể nhìn thấy bốn con mắt xanh, bởi vì có tới hai người —— tạm gọi họ là người đi —— khoác quanh mình bộ hắc bào u ám như màu sắc xung quanh mình, đội khăn trùm màu đen, mặt của họ... Họ căn bản không có mặt, chỉ có một vùng đen ngòm, có lẽ họ mang mặt nạ màu đen, có lẽ phía dưới khăn trùm thật sự trống rỗng... trống đen, chỉ có đôi mắt màu xanh. Tôi không thể nhìn thấy tay họ, nhưng họ rõ ràng đang nắm một loại vũ khí chuôi dài vừa giống cái cuốc vừa giống rìu —— chí ít tôi không cho rằng họ dùng chúng để làm gậy chống đâu.
Ánh đèn pin trong tay tôi hiển nhiên không phải vũ khí làm họ sợ, tôi thậm chí có thể thấy được nét cười nhạo trong đôi mắt xanh của họ. Tôi hỏi: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?" Biết rõ là phí lời, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nghĩ đối sách. Đồng thời siết chặt nắm tay.
Thần quyền vô địch của tôi gần đây biểu hiện cực kỳ đáng buồn, luôn đánh vô thưởng vô phạt, thần lực trời sinh của tôi hình như cứ thế mà tới, cũng cứ thế mà đi, căn bản không cân nhắc tình cảm của tôi sẽ bốn bề dậy sóng.
Hôm nay một quyền này đấm ra sẽ thế nào? Núi băng tuyết lở hay chỉ là gãi ngứa?
Tôi cơ hồ có thể tưởng tượng khi đôi bàn tay trắng như đậu hũ thất bại, nét cười nhạo trong đôi mắt xanh kia sẽ càng mãnh liệt hơn.
"Các người cầm thứ gì trong tay đó? Dùng để làm gì?" Tôi đã bị ép đến mức nói hươu nói vượn rồi.
"Dùng để quật mộ." Người không đầu không mặt không miệng thế mà vẫn có thể nói. Thanh âm kia có một loại cảm giác không thực, dường như không phải từ miệng phát ra, nhưng quả thực đang vang bên tai tôi. "Hơn nữa còn miễn phí."
Kẻ đến không tốt! Có lẽ tổng kết này cũng không tính là tưởng tượng thái quá, nhưng ít ra làm tôi hiểu rằng rốt cuộc đã có đối sách.
Tôi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Nếu tôi có thể suy nghĩ đơn giản như anh chàng Lục Hổ kia thì đã có thể làm đầu óc trống rỗng bất kỳ lúc nào rồi, tôi sẽ cố gắng trở lại thế giới hiện thực trước, nhưng tôi vẫn cứ một mực là kẻ ưu tư trăm công ngàn việc để nghĩ, cho nên trống rỗng thường không tới được, tôi cũng khó ra vào tự nhiên giữa hai thế giới. Do đó lúc này chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Tôi vừa dốc toàn lực chạy trốn, vừa quay đầu lại quan sát chiến cuộc. Hai kẻ áo đen kia, bốn con mắt xanh, như hai con dơi cực lớn, theo sát phía sau tôi, cơ hồ như đang lướt đi giữa không trung.
Tôi càng chạy nhanh hơn, cũng chạy không lại người bay!
Tôi đành từ bỏ chiến lược chạy trốn, đột ngột dừng lại, ra một quyền về phía hai bóng đen đang bay vụt tới kia.
Kết quả chung cuộc nhất, hẳn phải mỗi đứa một quyền đánh ngã hai kẻ kia, đánh văng khỏi Âm Dương giới.
Nhưng thực tế khá tàn nhẫn, một quyền như đánh vào không khí, một quyền bị dây thừng trói lấy —— cổ tay tôi bị dây thừng mảnh của kẻ áo đen đột ngột quẳng tới trói lấy. Khoảnh khắc ấy tôi chợt cảm thấy mình thật ngốc, ngay cả anh chàng ngốc hơn cả tôi là Lục Hổ còn biết buổi tối ra ngoài phải mang theo tiểu đao, tôi thì hay rồi, thực sự cho rằng mình là Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt tái thế, tay không lêu lổng ở Âm Dương giới. Lúc này, có mang tiểu đao, cắt đứt sợi dây này thì hay quá!
Dưới tình thế cấp bách, tôi đột nhiên lại nhớ ra, mình mặc dù không mang tiểu đao, nhưng trên đầu còn có một cái kẹp tóc, mép kẹp phía sau kẹp tóc khá sắc. Nhưng giờ phút này hai tay tôi đã bị trói, "bị kềm chế" một cách tiêu chuẩn, bản thân rất khó điều khiển tay, đành phải cúi đầu, tựa đầu vào tay, gỡ kẹp tóc xuống.
Kẹp tóc không tác dụng với dây thừng mảnh, cổ tôi cũng lập tức bị tròng vào một sợi dây, hơn nữa siết còn chặt hơn!
Tôi đành phải đưa cổ vào tầm tay, dùng kẹp tóc cắt một cách phí công.
"Không cần uổng phí sức lực, sợi dây này làm từ Cửu Luân Kim tơ tằm, xuân tằm nhả hết tơ sẽ chết, kim tằm có chín mệnh, tơ của chúng cũng vạn lần cứng cỏi so với tằm bình thường, cứng hơn cả thép, mềm hơn cả dây mây xanh, hoan nghênh ngươi tiếp tục cắt."
Tôi nghe rõ ý của hắn, hoan nghênh ngươi tuyệt vọng nhé.