Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 60

"Địch lão, Địch lão gia, Địch lão gia!" Tôi gào to, hy vọng ông ấy sẽ trả lời, dù chỉ nói ra một vài chữ thôi.

Miệng Địch Nhân Kiệt, nếu đó vẫn tính là miệng, tựa hồ đang thì thào mấp máy, ông ấy nhất định có rất nhiều lời muốn nói, ông ấy sẽ nói cho tôi biết tung tích của Hoắc Tiểu Ngọc, sẽ nói cho tôi biết là ai gϊếŧ ông ấy, sẽ nói cho tôi biết dự đoán chuẩn xác của ông ấy, thế giới của ông ấy sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên.

"Là ai đã hại ông!" Tôi vô lực hỏi.

Mặc dù tôi chỉ vội vã gặp ông ấy đôi lần, không thân không thích, nhưng nghĩ đến ông ấy có lẽ vì giúp tôi tra tìm tung tích Hoắc Tiểu Ngọc mà bị hại, phải rời khỏi thế giới mà ông ấy đóng giữ đã nhiều năm, trong lòng chua xót đến mức chỉ có thể dùng nước mắt biểu đạt.

Khi nước mắt rơi xuống đất, tôi cũng phát hiện một điều kỳ lạ.

Dưới thân hình gần như trong suốt của Địch Nhân Kiệt, giống với mặt đất xung quanh đó, đều có chút bùn lầy, dưới ánh đèn pin của tôi, có thể nhìn thấy giữa đám bùn có vết tích -- Vết kéo lê. Dường như cơ thể của ông ấy sau khi té trên mặt đất đã từng xê dịch, hơn nữa còn có quy luật, xê dịch về một hướng.

Tôi suy nghĩ một chút, có lẽ, là Địch Nhân Kiệt cố gắng cử động cơ thể, để nắm lấy dây chuông.

Nhưng tôi nhìn kỹ lại phương vị của sợi chuông Địch Nhân Kiệt nắm, mất tự nhiên cực kỳ, cánh tay kia, cơ hồ là vòng hết mức ra phía sau cầm lấy sợi dây, hoàn toàn là bỏ gần tìm xa, mà nếu ông ấy chưa từng di chuyển, ngược lại sẽ thuận tay hơn. Cho nên việc ông ấy di chuyển không thể nào là để nắm dây chuông, mà là để... Để di chuyển mà di chuyển.

Còn một vấn đề nữa, dấu vết kéo lê giữa vũng bùn này, mặc dù nhìn qua là do cơ thể ông ấy tạo thành, nhưng có thể do nguyên nhân khác không. Nhớ lần trước đi ngang qua giữa "biển người tấp nập" cùng Lục Hổ, người nơi này hình như trống rỗng, không có trọng lượng. Người không có trọng lượng, làm sao có thể kéo ra dấu vết như vậy?

Tôi nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi." Vươn tay, duỗi xuống dưới cơ thể ông ấy. Quần áo mặt trước cơ thể ông ấy mặc dù đã sớm biến mất, nhưng dưới thân vẫn còn cảm giác của vải vóc. Tôi dùng sức nhấc lên, trên tay rõ ràng còn có trọng lượng, mặc dù còn chưa nặng đến mức như cơ thể người sống, nhưng có đầy đủ phân lượng, cũng đủ để gây ra dấu vết trên mặt bùn.

Tôi biết Địch Nhân Kiệt khi còn sống là một Tể Tướng, cũng là một trinh thám cao minh, tóm lại là một người thích động não, từng chuyện ông ấy làm, hơn nữa còn là chuyện dùng chút sức lực cuối cùng trước lúc "lâm chung" để làm, nhất định không phải hành động mù quáng.

Di chuyển, tại sao phải di chuyển?

Sau khi di chuyển, cơ thể ông ấy liền thay đổi phương hướng.

Ông ấy muốn chỉ rõ một phương hướng?

Tôi buông "thi thể" của ông ấy ra, lấy sợi thừng trong tay ông ấy, tiếng chuông ngừng lại.

Ông ấy trở thành một bộ xương khô. Từng khúc xương đều là bán trong suốt, đang từ từ biến mất.

Tôi theo hướng hai chân của ông ấy khi nãy, đi về phía trước. Chẳng biết tôi đã đi bao xa, ánh đèn pin gấp gáp càn quét, nhưng không hề phát hiện thứ gì.

Có lẽ, giả thiết của tôi đã sai; Có lẽ, giải thích của tôi đúng, nhưng phải đi hướng khác, hướng của đầu.

Nhưng tôi đã chọn hướng này, bây giờ quay trở về, lãng phí rất nhiều lộ trình, đành phải đi tiếp một đoạn.

Lại đi chừng mười phút, trong lòng tôi chợt động, ngừng bước.

Tôi nhìn thấy vạt áo trước của Địch Nhân Kiệt!

Nhìn thấy đầu tiên là một mảnh vải nhỏ màu than chì, nếu không phải dùng đá đè lên đặt trên đỉnh một tấm bia mộ quen thuộc với tôi, tôi căn bản sẽ không để ý.

Bia mộ kia, cơ hồ hàng đêm đều xuất hiện trong mộng của tôi, là bia mộ của tôi.

Âu Dương Phi chi mộ, sinh năm 1993, mất ngày 16 tháng 6 năm 2011.

Đó là một dãy mười hai tấm bia mộ như trước sắp cùng một hàng, dường như giống với những bia mộ chung quanh, đều đã ở đây từ rất lâu trải qua gió sương.

Tôi khẽ chạm vào tấm bia của mình, nghĩ thầm, có thể nào, từ trong đó sẽ bò ra một mỹ nữ sắc mặt nhợt nhạt, nhẹ bẫng. Cô ta sẽ mặc áo liệm thế nào? Tử thần có lưu lại nhiều dấu vết trên người cô ta? Hay là, cô ta cũng giống Lục Sắc và Cố Chí Hào, chỉ còn lại một bộ xương trắng?

Trên mặt đất không có bàn tay nào thò ra, Âu Dương Phi dưới lòng đất, có lẽ giống với Âu Dương Phi của "thượng giới", cũng lười biếng thích ngủ, sét đánh cũng không tỉnh.

Tôi nhanh chóng thu tâm tư về, nhìn chằm chằm mảnh vải màu than chì trên đỉnh. Sở dĩ tôi đoán đó là một phần áo của Địch Nhân Kiệt, là vì vừa rồi trang phục kỳ quái của ông ấy thiếu vạt trước, nhưng phần phía sau lưng của trường sam vẫn nguyên vẹn. Mà mảnh vải này như là tiện tay từ trên một mảnh vải lớn hơn xé xuống, bên mép không đều.

Cách vài tấm bia mộ, trên đỉnh bia của Lục Hổ, cũng dùng đá đè lên một mảnh vải cùng màu. Tôi thầm thở dài, nhìn xem, chúng tôi thật sự là trời sinh một đôi.

Đương nhiên, vẫn chỉ là tôi yêu đơn phương, giữa bia mộ của tôi và Lục Hổ, một người tên "Nguyên Hạo" có tương lai xui xẻo, đỉnh bia mộ cũng đè một mảnh vải như vậy.

Xa hơn nữa trên đỉnh bia mộ của một ai đó triều Thanh niên đại Quang Tự, cũng đè một mảnh vải giống hệt. Đi tiếp về phía trước, tôi phát hiện hơn mười bia mộ, trên đỉnh bia đều có một mảnh vải trên áo Địch Nhân Kiệt.

Ông ấy làm gì thế này? Tại sao lại đè mảnh vải lên những bia mộ ở đây.

Tôi ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn rơi vào một cái cây khô.

Đây là nghĩa địa lớn nhất trong lịch sử, không có tùng bách thành hàng giống với những nghĩa trang tôi từng đến, mà cách rất xa mới có một hai cái cây khô già như "gần đất xa trời", dường như e sợ du khách không cẩn thận lưu lạc đến đây sẽ không biết nơi này là nghĩa địa vậy. Trên những cái cây cực trân quý này không có lá —— Thế giới này không cách nào sinh ra sự quang hợp, có lá mới là kỳ lạ —— Tôi không nghĩ ra được những cái cây này tồn tại như thế nào.

Khéo cái là, nơi này thế mà có cây cổ thụ như vậy.

Tôi suy nghĩ một chút, bắt đầu trèo lên.

Quá trình trèo cây, tôi không muốn miêu tả nhiều, vì mỹ nữ tao nhã thoát tục mấy, dáng vẻ trèo cây đều không có gì hay ho, nếu thật sự nhất định phải hình dung, cũng chỉ dùng được bốn chữ chật vật thậm tệ. Tôi không phải loại phi tiên trong tiểu thuyết võ hiệp, dáng vẻ tôi leo cây xin bạn đừng tưởng tượng nữa.

Nhưng tôi may mắn rằng mình đã quyết định như thế, vì khi tôi trèo lên chạc cây nhìn xuống, dưới ánh đèn pin cố gắng mở to mắt, nhìn thấy vải trên những bia mộ này, những tảng đá đè lên mảnh vải, cùng xếp thành hai chữ, lờ mờ có thể nhận ra.

"Vân Mộng"

Đây là những lời Địch Nhân Kiệt muốn nói với tôi trước khi chết.

Chắc chắn ông ấy đã cảm giác được tình cảnh nguy hiểm của mình, giữa đám mộ bia để lại đầu mối, để lại hai chữ "Vân Mộng" này.

Hoắc Tiểu Ngọc ở Vân Mộng.

Địch Nhân Kiệt chưa kịp chính miệng nói cho tôi biết, nói cho tôi biết rõ ràng hơn đã chết thảm. Ở ranh giới của cái chết, ông ấy chưa quên chỉ thị tôi phương hướng của đầu mối này.