Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 41

"Tôi... Tôi không biết mất khi nào." Tôi có loại cảm giác muốn lau nước mắt, tôi đã làm mất "đứa cô nhi" mà người ta ủy thác lúc lâm chung rồi! Trong mấy giờ vừa qua, tôi mặc dù từng kiểm tra hai lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhìn thừng nhựa còn đó không, có đồ gì xuyên ở đó không, nhưng bởi ánh sáng, chưa từng thật sự lấy hộp gỗ ra nhìn.

Ba Du Sinh tỉnh rụi nói: "Nói thế, hộp gỗ đó có thể đã mất trong vụ đột nhập phòng ăn trộm tối qua, cũng có khả năng đã sớm bị cầm đi... Càng có khả năng, tối hôm trước nữa đã bị trộm, vì hiện trường phạm tội tối qua hiển nhiên là một người mù mịt không manh mối tạo ra, kẻ chân chính đắc thủ sẽ cố gắng bảo trì khiêm tốn."

"Nhưng mà, tôi vẫn không hiểu kẻ trộm làm sao tìm được, tôi giấu rất khá mà!" Còn vẫn cứ phủ nhận thất bại của mình, biết rõ, vấn đề không phải là giấu được hay không, mà là phán đoán xem ai đã trộm được hộp gỗ.

Ba Du Sinh không tiếp tục đả kích tôi, nói: "Gây sức ép đến nửa đêm rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi chút đi. Sự việc này, đừng tự trách mình quá, chúng tôi sẽ hết sức giúp cô tìm kiếm. Đồng thời, tôi cũng nhờ cô giúp chúng tôi một chuyện."

Tôi nói không nên lời khẩu hiệu "xông pha khói lửa", ngược lại lo lắng đứng với Ba Du Sinh càng lâu, càng lỡ miệng nói ra vài cuộc phiêu lưu bí mật, đành phải nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần ông đồng ý giúp tôi chuyển tới đại học cảnh sát, viện y học học hành mệt mỏi quá rồi!"

Ông ấy nghe ra tôi đang đùa giỡn, đáp không thành vấn đề, còn nói: "Nhưng mà, điều thỉnh cầu này, cô phải cân nhắc kỹ lại. Chúng tôi hy vọng cô đi gặp một người... Chúng tôi đã tìm được Thư Đào."

Ngày 18 tháng 9

Nếu trí nhớ của bạn không kém giống tôi, nhất định sẽ nhớ rõ, Thư Đào là một trong những cái tên trên mười hai bia mộ, tử kỳ của cô ấy, chỉ sau Lục Sắc và Cố Chí Hào, chính là ngày 28/03, cách hiện tại, không nhiều không ít, còn mười ngày.

Bạn biết đó, mỗi lần nhắc tới việc này, tôi đều sẽ tự nhiên mà nhớ tới tử kỳ đã định của Lục Hổ, ngày 4 tháng 11, cách hôm nay, còn 47 ngày.

Và tôi nữa, hầy, vẫn không nên đề cập tới thì hơn.

Thư Đào thực tế chỉ hơn tôi một tuổi, nhưng nhìn qua, lớn tuổi hơn tôi tưởng rất nhiều, đại khái nên gọi là hiệu ứng của "Cô gái phong trần" —— Cô ấy bị phát hiện trong đợt "Càn quét" gần đây nhất của cục cảnh sát. Tháng trước cô ấy mới đến Giang Kinh làm thuê, chưa đăng ký, cũng không có tiền án, có thể kịp thời được "tìm thấy", cũng là mèo mù vớ được cá rán, đối với cô ấy mà nói, xem như Tái ông mất ngựa, trong họa được phúc. Trước đó, cục cảnh sát thậm chí tìm được quê quán của cô, đầu mối lại đứt tại đó, vì trong lúc nhất thời bạn bè ở quê cũng không biết cô "chuyển chiến tuyến" tới thành phố nào.

(Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường kể về một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)

Ba Du Sinh đặc biệt sắp xếp một căn phòng làm việc ở phân cục cho chúng tôi gặp mặt, chứ không phải dùng phòng thẩm vấn truyền thống. Trước khi vào cửa, tôi hỏi ông ấy đến tột cùng nên nói gì. Ông ấy nói, mục đích của tôi, là khuyên bảo cô ấy tạm biệt cuộc sống hiện tại và cách thức làm việc như thế, tiếp nhận giám hộ của cảnh sát, hơn nữa ngày 28 tháng 9 đó, cảnh sát hy vọng thể giám hộ toàn bộ 24h.

"Chẳng phải các ông đã câu lưu cô ấy rồi sao? Cứ trông giữ cô ấy như vậy là được rồi mà?"

"Cô ấy cùng được đưa vào trong quá trình càn quét mại da^ʍ, chứ không hề có chứng cứ làm mại da^ʍ trực tiếp, cô ta có thể thuộc loại tiểu thư 'tiếp tân' ngày nay, chúng tôi không thể chính thức tiến hành câu lưu." Ba Du Sinh sau khi giải thích, thay tôi kéo mở cửa phòng làm việc.

Tôi do do dự dự đi vào, quay đầu hướng Ba Du Sinh tìm kiếm trợ giúp, nhưng ông ta không mất thời cơ đóng cửa lại rồi.

Thư Đào đứng trước cửa sổ, ngắm buổi sáng thứ bảy rực nắng ngoài cửa sổ. Cô ta mặc áo ngắn tay, váy ngắn, da hơi đen, ngũ quan cân xứng. Vóc người cô ta không cao lắm, nhưng có loại khí chất mạnh mẽ, thấy tôi như con chim cánh cụt lệch xệch đi đến, biết ngay tôi là một đứa dễ bắt nạt, lớn tiếng hỏi: "Cô là ai? Cô tới làm gì? Đã giám tôi một ngày hai đêm rồi, khi nào có thể thả tôi ra? Tôi phạm pháp gì? Cục cảnh sát mấy người có nói đạo lý không hả?"

Cô ta chắc chắn không ngờ một đàn em nhìn qua có chút văn nhược như tôi sẽ nói: "Cô đừng la hét nữa! Tôi tới cứu mạng cô đó!"

"Cô?" Cô ta đi lên trước trừng mắt với tôi, "Tôi cần cô cứu mạng tôi?"

Tôi hít sâu một hơi, biết hôm nay chỉ đánh võ mồm khả năng không đủ dùng, nhất định phải điều ra phi cơ tên lửa mới được. Tôi ra vẻ trấn tĩnh nói: "Cô đừng gấp, tôi có thể cứu mạng cô hay không, cần cô nghe tôi chậm rãi giải thích rõ đã."

"Nói gì? Cô được bao nhiêu tuổi? Đến đây dạy đạo lý cho tôi hả? Quý trọng thanh xuân gì gì đó hả? Cô cho rằng tôi chưa từng nghe chưa từng biết à?" Thư Đào hùng hổ dọa người, chẳng Thư thả chút nào, cũng không ngọt như quả đào.

Tôi nói: "Dạy đạo lý là chuyện của cha mẹ cô, tôi thật sự tới cứu mạng cô, xin cô kiên nhẫn nghe tôi nói, có được không? Trước tiên tôi hỏi cô, cô từ nhỏ đến lớn, có loại cảm giác, mình rất đặc biệt, khác với người thường không?" Nói thật, quả đào này, tôi cũng không biết nên mở miệng cắn thế nào.

Thư Đào cười lạnh nói: "Đương nhiên khác với người thường, người bình thường có mấy ai có thể xui xẻo như vậy, bị bắt lâu vậy mà chẳng có tí ti lý do nào?"

"Họ không phải cố ý gây khó dễ cho cô, thật ra chỉ là muốn cứu mạng cô."

Thư Đào lúc này từ chế nhạo chuyển sang phẫn nộ rồi: "Cô luôn miệng nói cứu mạng tôi, có phải khinh tôi là đứa ngốc không? Tôi ngay cả vận mệnh mình cũng nắm giữ không được sao?"

Tôi lại hít sâu một hơi, không thích ứng lắm với kiểu nói chuyện hở một câu lại giống như đang cãi nhau, khẽ khoan thai nói: "Để chúng tôi nhắc lại từ quá khứ của cô nhé... Khoảng mười năm trước, bà nội rất yêu thương cô đã qua đời, đúng không? Cô không phải sợ, việc này cảnh sát nói cho tôi biết.

"Nhưng cô có muốn biết không, cảnh sát không nói cho tôi biết nội dung. Sau khi bà nội cô qua đời, cô vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy bà, giống như bà chưa từng rời khỏi cô, đúng không? Cô thậm chí biết bà vì không yên lòng với cô, mới bồi hồi không đi. Chẳng qua, cô khi đó đã đủ trưởng thành, biết nếu nói chuyện này ra ngoài, tất cả mọi người sẽ cho rằng cô 'đầu óc có vấn đề', vì vậy cô chôn sâu bí mật này dưới đáy lòng. Đúng không? Cô thậm chí vì vậy mà thấy mình rất thất bại, rất kỳ dị, giống như chuyện vu tà mà dân quê hay nói, nghe đến đã sợ. Cô bắt đầu không còn coi trọng bản thân nữa, đối với tương lai, đối với ước mơ, bắt đầu coi rẻ, bắt đầu mất dần hứng thú. Tôi nói đúng không?"

Tôi trước khi gặp Thư Đào từng đặc biệt hỏi Ba Du Sinh, cô ấy có phải từng mất đi người thân quan trọng không. Công tác điều tra của Ba Du sinh họ rất thấu triệt, nói cho tôi biết Thư Đào kỳ thật vẫn có chút "vấn đề thiếu nữ", hơn nữa là sau khi bà nội cô mất. Tôi hỏi vấn đề này, mục đích là để ứng dụng lý luận đang trong hình thành.

Nòng cốt lý luận của tôi là thế này: Vì tôi mỗi lần gặp nạn, đều là ở một thế giới cổ quái tràn ngập thần bí, mặc dù đám cương thi này, cũng đến từ thế giới kia bị "tẩy não" xong mới thành "xác sống", việc này chứng tỏ vô luận là ai muốn mạng tôi, nhất định là tới từ thế giới đó, hơn nữa không thể trực tiếp đến bên cạnh chúng tôi làm bị thương người. Lục Sắc và Cố Chí Hào bị hại, đều là vì bản thân họ trong lúc tiếp xúc với "người chết", trong lúc lơ đãng, cũng giống tôi nhìn thấy Âm Dương giới kia, thậm chí tiến vào Âm Dương giới kia. Nữ quỷ tóc dài chờ đợi ở Âm Dương giới và ranh giới của thế giới hiện thực, có người một khi lỡ vào rồi, sẽ trở thành nạn nhân.