Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 40

"Tôi có thể báo án với cục cảnh sát không?" Tôi hơi cùng đường rồi.

"Muốn báo, cũng phải do bảo vệ chúng tôi báo lại." Anh trai bảo vệ có chút mất hứng, "Kỳ thật, dù sở cảnh sát cho mấy cảnh sát trực ban tới, cũng sẽ có kết luận không sai biệt mấy với tôi thôi."

Kết luận của hắn nhất định là: Một nữ sinh bị vụ ăn trộm tối qua ảnh hưởng, thần kinh yếu, đọc quá nhiều tiểu thuyết, nằm mơ thấy một vị cao thủ võ lâm tu luyện ở núi Nga Mi nửa đêm trở lại tiếp tục đi trộm, thuận tiện đùa giỡn thiếu nữ đang ngủ say...

"Chưa chắc à, anh có thể mời mấy cảnh sát hình sự khá lợi hại đến xem, một người dù có trâu mấy không thể nào không để lại chút dấu vết, ví dụ như tôi túm xuống mảnh vải che mặt của hắn, nói không chừng tay dính DNA của hắn đó." Cứ xem như tôi đọc nhiều tiểu thuyết đi.

Bảo vệ bị tôi quấn quá, nói: "Được rồi, tôi cùng bảo vệ khoa và giáo viên phụ đạo của các cô thương lượng một chút, cho dù báo lên cục công an, tôi cũng không dám cam đoan, họ sẽ tìm cảnh sát cao nhất như Ba Du Sinh đến hiện trường 'Trọng án' này."

Tôi bình sinh rốt cuộc có một cơ hội đùa giỡn người nổi tiếng: "Vậy cũng chưa chắc à, anh nói cho họ biết, truyền lời cho Ba đội trưởng, nói 'trọng án' này, xảy ra trong phòng ngủ của Âu Dương Phi đi."

Ba Du Sinh dẫn theo hai cảnh sát một nam một nữ, nữ kia trước đây đã từng gặp, lúc đầu lấy mẫu trên cổ tôi chính là cô ấy. Lần này cô ấy lại tô quét lên tay tôi một phen, thậm chí dùng một cái nhíp nhỏ cạo một trận trong kẽ móng tay tôi. Khi tôi và Lữ Giai Hân canh cửa chờ, Ba Du Sinh đi một chuyến lên mái nhà, lại đánh một vòng thật lâu ngoài tòa nhà. Chờ khi ông ấy trở về, không báo cáo kết quả thăm dò hiện trường cho tôi, ngược lại gọn gàng dứt khoát đầy hàm súc hỏi tôi: "Cô chắc chắn biết họ muốn trộm gì?"

Xem ra Dương Song Song sùng bái ông ta không phải không có lý... Tôi thậm chí nghi ngờ rằng Dương Song Song đang lén làʍ t̠ìиɦ báo truyền lại thông tin cho ông ta! Đương nhiên, tôi biết đây chỉ là ảo tưởng, Song Song vĩnh viễn sẽ không làm chuyện như vậy.

Sau khi Lữ Giai Hân rời đi, tôi mới nói: "Tôi đại khái biết họ muốn tìm gì, nhưng không biết tại sao họ muốn tìm thứ này, cũng không biết tại sao món đồ này hấp dẫn người ta như vậy, không biết kể cho ông xong, ông có cho rằng tôi quỷ thoại liên thiên hay không..."

Ba Su Sinh cười cười nói: "Kỳ thật tôi nghĩ từ đầu đến cuối, không phải tôi không tin cô, mà là cô không cho tôi đủ tin tưởng. Đương nhiên, tôi hiểu hoàn cảnh đặc thù của cô, chẳng qua tôi muốn cam đoan với cô, ước nguyện ban đầu của chúng ta cùng một mức độ, chúng ta đều hy vọng tránh càng nhiều sự kiện chết chóc xảy ra càng tốt, đúng không?"

Nói đến mức này rồi, tôi còn có thể không thẳng thắn mở lòng sao?

"Tôi nghĩ, họ muốn tìm, có thể là một hộp gỗ dài mảnh." Tôi kể lại lai lịch của hộp gỗ, ở Bách Gia Thôn, tiến vào thế giới kia, lão tiên sinh cổ phục nón cao, lang khuyển mang theo gió tanh mưa máu, chờ một chút, vừa nói vừa quan sát sắc mặt, xem Ba Du Sinh có ngoắc hai tay chân kia tới, vác tôi thẳng đến bệnh viện tâm thần bất cứ lúc nào không.

Ba Du Sinh nghe tôi kể xong, chỉ hơi gật gù. Nếu không phải ông ta nghe hết toàn bộ thông tin của tôi, tin tưởng không nghi ngờ, thì là ông ta đang che giấu sự kinh ngạc đã đánh giá thấp bệnh tình nghiêm trọng của tôi.

Cuối cùng, ông ấy nói: "Như vậy xem ra, cô nhất định đã đem... hộp gỗ, bảo vệ ổn thỏa?"

Tôi nghĩ trên mặt tôi giờ phút này nhất định hiện ra thần sắc đắc ý cố nén: "Đương nhiên, tôi đặt ở một nơi mà không ai ngờ tới." Thậm chí cả Ba Du Sinh.

Khi đi về phòng ngủ của chúng tôi, Ba Du Sinh nói cho tôi biết, họ ở trên mái nhà đã phát hiện một ít dấu vết khả nghi, như là vật sắt móc bên mép mái nhà, chứng tỏ quả thực có người từ mái nhà buông xuống, lẻn vào ký túc xá chúng tôi.

"Vậy ông nhất định phải viết báo cáo giải thích cho bảo vệ trường học chúng tôi nghe, nói cho họ biết tôi không hoang tưởng."

Ba Du Sinh cười nói: Không sao đâu, lần sau có việc, nói họ biết cứ trực tiếp đến tìm tôi."

Tôi nói: "Wow, đây có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời tôi."

Nhìn xem, tôi là một người xui xẻo —— đã đến mức này rồi, cứ gọi tôi là thúi hẻo luôn đi —— Mỗi lần đặc biệt đắc ý như vậy, sẽ lọt vào một cái nắp chụp thật lớn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi không có nhiều lý do lắm, nhưng đoán được, người liên tục hai lần đột nhập vào phòng ăn trộm là hướng đến hộp gỗ Âm Dương giới đó. Mấy hôm trước tôi vẫn ngu ngốc vô địch mà cầm nó đi rêu rao khắp nơi, đến nay 'Em gái gậy' còn chưa bị lên trang web đỏ thật sự là kỳ tích. Nhớ đến thời mình từ cấp hai sắp lên cấp ba, tôi rốt cuộc quyết định vẫn nên giấu nó đến một chỗ không ai đoán được. Chỗ này vừa bí mật, tôi lại có thể trông coi bất cứ lúc nào.

Đó là trong phòng ngủ của chúng tôi.

Nhưng phòng ngủ của chúng tôi, từng tấc vuông, tiền xu một hào rơi xuống đất cũng có thể phát hiện được nó từ mười mấy góc độ, cho nên muốn giấu bảo bối với hình thể đặc thù như vậy, thật không dễ dàng. Cũng may tôi phúc chí tâm linh (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), sau khi quan sát từng ngóc ngách trong phòng chúng tôi vô số giờ, rốt cuộc phát hiện chỗ giấu của hoàn mỹ.

Nói về giường của chúng tôi là giường tầng, khung giường bằng hợp kim nhôm. Bốn cây khung giường chính là dạng hình trụ, về căn bản kích thước bằng một nắm tay. Tôi suy đoán cột giường này chắc chắn là rỗng —— chỉ có người bụng đặc mới làm khung giường nhôm thành ruột đặc —— Gõ một cái, hơi lắc lư, quả nhiên là rỗng.

Nhưng tôi sau khi xem xét từng cái thì phát hiện, bốn cột giường này đội trời đạp đất, đầu trên đóng kín, người làm khung giường dù sao còn chưa tới nỗi ăn xén đến mức khiến người ta phẫn nộ, ít nhất đỉnh cột đã phủ nắp, không cho đám chuột gián không gian chơi đùa.

Cũng may tôi tiện đà phát hiện cái nắp tròn và thân cột không phải dính cứng thành một khối, chỉ là cái nắp được thêm vào sau đó. Có vài nắp cùng miệng tròn của cột là tuyệt phối, có vài nắp lại không hoàn mỹ, có lẽ bẩm sinh không đầy đủ, có lẽ là sau thời gian dài sử dụng lực bất tòng tâm, tóm lại có thể phát hiện cái khe, có chỗ trống có thể khoan.

Tôi nhờ Dương Song Song mang từ nhà đến tua vít mũi ngang và kìm nhổ đinh mỏ nhọn, thừa dịp phòng ngủ không ai ở trên một trong những cột giường khổ công ra tay. Cố gắng chừng khoảng nửa giờ, rốt cuộc đã mở lên được một cái nắp.

Vì vậy, hộp gỗ đã có két bảo hiểm an toàn nhất thiên hạ.

Để tiện bề ngày sau lấy nó ra, tôi còn cố ý dùng thun quấn mấy vòng trên người nó, cuối đầu thun cài lên một đoạn thừng nhựa, đầu cuối thừng nhựa dùng băng dán đính vào vách trong của cột giường rỗng. Nếu bạn không hiểu thấu được cái gì gọi là thiên y vô phùng, cứ đến tham quan thiết kế nhà mới cho hộp gỗ của tôi đi.

Tôi đợi sau khi Ba Du Sinh nhìn thấy chỗ giấu hộp gỗ sẽ lộ ra vẻ mặt "hậu sinh khả úy".

(Hậu sinh khả úy nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh)

Nhóm bạn cùng phòng đã lần nữa lên giường, có vài người thậm chí đã ngủ, Ba Du Sinh mời cảnh hoa đi cùng ông ta theo tôi vào phòng ngủ. Tôi hơi thất vọng, biết tạm thời không nhìn thấy được vẻ mặt "hậu sinh khả úy", nhưng vẫn rất đắc ý nói với cảnh hoa: "Chỗ tôi giấu, kẻ trộm hạng nhất cũng tìm không được đâu."

(Cảnh hoa ý là hoa khôi cảnh sát)

Tôi bò lên giường, dùng kìm mỏ nhọn nạy nắp cột giường lên. Đèn pin chiếu vào trong cột giường rỗng, thừng nhựa màu đỏ vẫn ngoan ngoãn đính vào trên vách trong —— Kỳ thật đêm nay tôi đã từng kiểm tra hai lần, một lần là vừa quay về ký túc xá, sau khi xảy ra "Vụ ăn trộm", một lần là sau khi xảy ra "vụ lưu manh" vừa rồi.

Tôi nhỏ giọng nói với nữ cảnh sát: "Tôi có thể đưa cho cô, nhưng mà... Ba đội trưởng vừa đồng ý rồi, sẽ không mở ra xem ngay."

Cảnh hoa nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không đâu, tôi chỉ chuyền gậy mà thôi."

Tôi lờ mờ cảm thấy không ổn lắm: Đây là thứ ông già cổ nhân phó thác cho tôi lúc lâm chung, hơn nữa khi ấy từng nói rất rõ ràng, phải "Tìm được Thủ Linh Nô". Tôi nhớ trước kia nghe bình thư đọc tiểu thuyết, hình như người trong câu chuyện đối với thứ người khác phó thác lúc lâm chung đều đặc biệt quan tâm. Ví dụ như có người trước khi chết "Ủy thác lâm chung", ai ai ai xin giúp tôi chăm sóc đứa bé này, bạn nói xem bạn có thể sang tay đứa cô nhi này như chuyền gậy mà ném cho cảnh sát không?

Tôi vừa tiếp tục do dự, vừa mở băng keo trong trên dán vào thừng nhựa, kéo thừng nhựa lên.

Sau đó suýt nữa từ trên giường té xuống.

Tôi nhấc thừng nhựa lên, liền cảm thấy không đúng, bởi vì hộp gỗ kia nặng ít nhất ba bốn cân, nhưng giờ phút này cảm giác trong tay tôi, nhẹ bẫng như là một cuộn bông vải.

Xỏ trên thừng nhựa và dây thun, không phải hộp gỗ cổ sắc sổ hương, mà là một cuộn báo cũ nhỏ hình ống!