Hô Hấp

Chương 2

04

Trên người tôi vốn đã có thương tích.

Lúc trước tôi bị ba đánh, hiện tại bị trợ giảng đánh, cuối cùng tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải tôi không nên tồn tại trên thế giới này hay không?

Trợ giảng Phùng buông tôi ra, cầm cuốn sổ kia, vỗ mặt tôi: “Đọc cho kĩ vào, buổi tối hôm nay cậu không được ăn cơm.”

Tôi nhớ tới những học sinh lúc giữa trưa có lượng cơm ăn rất nhỏ, có lẽ không phải sức ăn của bọn họ ít, mà là không được cho phép ăn no.

Nơi đây, so với địa ngục còn đáng sợ hơn.

Hôm đó đến khuya tôi mới về ký túc xá, trong tay còn cầm cuốn nội quy.

Trợ giảng Phùng đưa tôi đến cửa, lúc này tôi mới phát hiện, vào buổi tối hành lang ký túc xá vẫn có người qua lại tuần tra xung quanb, bọn họ mặc quần áo giống trợ giảng Phùng, không có biểu tình, không có cảm xúc, chỉ là hướng mặt nhìn vào trong mỗi phòng.

“Ngủ ngon vào.” Trợ giảng Phùng nói, “Sáng mai theo bọn họ đi kiểm tra.”

Hắn đi rồi, còn thì thầm vài câu với người “tuần tra”.

Giọng hắn không nhỏ, tôi nghe được rõ ràng.

Trợ giảng Phùng nói: “Người mới tới, để ý chút.”

Tôi cười, tôi rất muốn gọi điện thoại nói cho mẹ tôi tình hình nơi này, hỏi bà ấy liệu có hối hận vì đã đưa tôi tới hay không.

Ngày hôm nay, tôi thật sự rất mệt mỏi, từ xưa đến nay chưa hôm nào mệt đến vậy, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, nhưng thật đáng tiếc, gặp ác mộng có thể tỉnh, nhưng tôi lại bị nhốt ở chỗ này.

Tôi đứng ở nơi đó, nhìn ba cái giường ngủ khác.

Trong phòng rất tối, bọn họ đều ngủ, người ngoài cửa thúc giục tôi mau đi ngủ, tôi chỉ có thể nằm xuống.

Nơi quái quỷ này có chuẩn bị cho chúng tôi bộ đồ ngủ, nhưng tôi không đổi, cứ như vậy trực tiếp nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ, mở to mắt và mặc kệ bản thân.

Một lát sau, đột nhiên có tờ giấy dán vào mặt tường mà rơi xuống, tôi hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua giường trên.

Không có bất luận động tĩnh gì, tôi thật cẩn thận mà nắm chặt tờ giấy ở trong tay, rồi mới xoay người hướng vào mặt tường, dùng chăn trùm lấy mình, mở tờ giấy ra.

Trên tờ giấy viết: Đừng có xen vào việc của người khác, cũng đừng tranh chấp với bọn họ.

Tôi biết đây là một lời khuyên, nhưng tôi không thể làm được.

Ít nhất hiện tại không thể.

Tôi muốn biết người nằm ở giường trên là ai, vì sao lại mạo hiểm vi phạm quy định mà viết tờ giấy này cho tôi, nhưng tôi không dám cử động, bởi vì người ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm chúng tôi.

Sau nửa đêm rốt cuộc tôi cũng ngủ, buổi sáng là trợ giảng đánh thức.

6 giờ hơn, trời đã sáng.

Người trong ký túc xá đều ngồi dậy, nhìn nhau, nhưng không ai nói chuyện.

Tôi nhớ tới nam sinh nằm ở giường trên, vì thế bước xuống giường, vừa nhấc mắt liền thấy anh, là người tên Tống Nguyên Tây.

Anh không nhìn tôi, thay xong quần áo liền xuống từ phía trên, rồi mới cầm đồ dự trữ của mình đi rửa mặt.

Tôi theo anh đi ra ngoài, vào phòng rửa mặt.

Tôi không ngờ rằng, ngay cả trong phòng rửa mặt cũng có người giám sát, chúng tôi trạm thành một loạt, yên tĩnh mà đánh răng rửa mặt, giống như chúng tôi là tù phạm.

Giờ khắc này, tôi cảm thấy thật nực cười.

Quy củ ở nơi này có rất nhiều, lại đề phòng nghiêm ngặt, mỗi một trợ giảng chẳng khác nào cảnh ngục, gắt gao nhìn chằm chằm chúng tôi.

Chúng tôi không tiếng động mà rửa mặt, không tiếng động mà đi tới phòng học, không tiếng động mà ngồi xuống, không tiếng động chờ đợi một đợt tra tấn mới.

Người đàn ông họ Khổng kia ôm một chồng giấy tiến vào, chia cho mỗi người chúng tôi, rồi mới nói: “Bài kiểm tra, bắt đầu đi.”

Đồ điên.

Tôi chửi thầm trong lòng.

Lúc cúi đầu xem đề, tôi đột nhiên bật cười.

“Trần Thị, có vấn đề gì sao?”

Tôi nói: “Thầy Khổng, đề của thầy thật nực cười, ‘ Bạn cảm thấy mình là nam hay là nữ ‘, đây là vấn đề chó má gì vậy?”

Sắc mặt của anh ta trở nên rất khó nhìn, đi tới, nhìn xuống tôi: “Đề đã ra thì tự nhiên nó sẽ có ý nghĩa, cậu cứ trả lời là được.”

Tôi cười cười, trả lời: “Tốt.”

Rồi tôi mới viết một chữ lên giấy: Nữ.

Anh ta cười lạnh một tiếng mà tránh ra, tôi lầm bầm chửi một câu thô tục.

Lúc anh ta xoay người, tôi bị Tống Nguyên Tây ngồi bên cạnh đυ.ng nhẹ vào cánh tay.

Tôi quay đầu nhìn anh, phát hiện anh dùng bút chì viết trên bài thi: Đừng chống đối bọn họ.

Anh mau chóng tẩy dòng chữ này đi, tôi nhìn về phía anh, rồi mới tiếp tục làm đề, mỗi một câu đều vô cùng nực cười và ghê tởm.

Tôi quyết tâm muốn tranh chấp với bọn họ, nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị khuất phục.

Tôi nhớ tới người thanh niên kêu thảm thiết kia, tôi không biết chính mình sắp phải đối mặt với cái gì.

Tôi sửa lại đáp án, quy quy củ củ, làm con quỷ sợ hãi một hồi.

10 giờ rưỡi, tên họ Khổng thu “bài thi” của chúng tôi, rồi mới đứng ở phía trước từng bước từng bước mà xem, sau đó, anh ta gọi tên của tôi.

Anh ta nói: “Tôi đã sắp xếp cho cậu đợt điều trị riêng biệt vào đầu buổi chiều, sau khi nghỉ trưa cậu đến phòng tự học chờ, sẽ có người tới gọi cậu.”

Tôi biết anh ta sẽ không dễ dàng mà buông tha tôi, dù sao tôi đã đối nghịch với anh ta trước mặt nhiều người.

Tôi nói: “Được.”

Ngữ khí bình tĩnh, nhưng trên thực tế, tôi rất sợ.

Tôi ấn bàn tay đang phát run của mình ở dưới chân, đến thở cũng phải cẩn thận, tôi không muốn bị người khác phát hiện giờ phút này tôi bất an như thế nào.

11 giờ, anh ta tuyên bố đi nghỉ trưa.

Tôi vừa mới bước ra ngoài, càng đi lại càng nhanh, chỉ hận không thể tự mình kết thúc sự thống khổ đang rình rập ở phía trước.

Tôi không hiểu vì sao mình phải trải qua những chuyện này, chỉ bởi vì tôi thích người đồng giới, tôi xứng đáng bị tra tấn?

Tôi đến trước cửa, trơj giảng ở nơi đó hỏi số của tôi.

Tôi chỉ thẻ trên ngực mình, hắn xác nhận xem đã tan học chưa, nói: “Đi đến nhà ăn, không được đến nơi khác.”

Tôi giơ ngón giữa về phía hắn rồi mới đi.

Ở nhà ăn, tôi ăn không nổi, nhưng vẫn lấy rất nhiều cơm. Tôi ngồi ở một góc, đảo đồ ăn lẫn vào nhau.

Tống Nguyên Tây ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi nhìn về phía anh, rồi mới nói: “Tống Nguyên Tây, tôi giống như không thể thở được nữa.”

05

Tôi nói với Tống Nguyên Tây rằng tôi giống như sẽ không thể thở nữa, anh không nói gì, không có ngẩng đầu, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Tôi nhìn anh một cái, cũng chẳng cảm thấy thất vọng, chúng tôi trong hoàn cảnh này buộc phải trở nên lạnh nhạt và cứng rắn, chúng tôi không thể xen vào việc của người khác, bởi vì đến chính bản thân mình cũng đã dính đầy bùn.

Tôi tùy tiện ăn hai miếng cơm, thật sự không có hứng ăn uống, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lúc ra khỏi nhà ăn, bên ngoài rất ít người, hoặc là nói, học sinh rất ít, nhưng trợ giảng rất nhiều.

Bọn họ canh phòng chúng tôi nghiêm ngặt, giống như bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể làm ra hành vi phản xã hội, nhưng trên thực tế, phản xã hội chính là bọn họ.

Tôi chậm rãi từ từ mà trở về một mình, thật ra tôi không biết mình đang đi nơi nào, vào thời gian này nơi được gọi là khu dạy học đều đã đóng cửa, trợ giảng không ở đây, không ai mở cửa cho tôi, tôi không muốn trở về ký túc xá, nơi đó cũng áp lực như vậy thôi.

Tôi cố gắng kéo chậm bước chân lại, muốn được hít thơt bầu không khí bên ngoài nhiều hơn.

Lúc này, có người đi tới bên cạnh tôi.

Chúng tôi cách nhau khoảng một nắm tay, anh nói với tôi: “Không sao, đừng sợ.”

Tống Nguyên Tây nhìn tôi một cái, rồi tôi nghe thấy tiếng trợ giảng gọi chúng tôi từ nơi khác, hỏi chúng tôi đang nói cái gì.

Thời tiết cũng không tốt, mây đen đầy trời, giống như lúc nào cũng có thể mưa to, nhưng Tống Nguyên Tây ở chỗ này, dường như tôi đột nhiên không sợ bị mưa xối.

Chiều hôm đó, tôi lần đầu tiên được “ưu tiên”.

Trước kia lúc đi học, mọi người đều mong mình được thầy giáo ưu tiên, nhưng hiện tại, phải trị liệu đơn đọc chính là kẻ đáng thương nhất.

Tôi đã chuẩn bị tốt, đã tính đến trường hợp xấu nhất, tôi rất muốn phản kháng, nhưng rất nhiều lúc chúng ta không thể phản kháng lại thế giới này.

Buổi chiều này còn tốt, so với mỗi buổi chiều về sau của tôi còn nhẹ nhàng hơn một chút.

Một người phụ nữ, hơn ba mươi tuổi, ăn mặc áo blouse trắng đeo mắt kính, ngồi ở đối diện tôi.

Cô ta nói với tôi về việc đồng tính luyến ái là một căn bệnh nghiêm trọng thế nào suốt buổi trưa, nói đồng tính luyến ái ở xã hội này sẽ tạo thành nguy hại thế nào.

Cô ta nói với tôi, trước đây những người đồng tính luyến ái như chúng tôi đều bị bắt vào ngục giam, hiện tại xã hội khoan dung, pháp luật mặc kệ chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể đắm mình trụy lạc.

Tôi hỏi cô: “Cô có chứng cứ gì chứng minh đồng tính luyến ái là bệnh?”

Cô ta cười tôi: “Cậu cứ nhìn cậu xem, bệnh nguy kịch, giấu bệnh sợ thầy.”

Khi đó tôi mới thật sự hiểu vì sao có người nói bạn vĩnh viễn không thể đánh thức người giả bộ ngủ, đương nhiên, có thể những người như bọn họ không phải giả bộ ngủ, mà là uống thuốc nhiều đến phát điên rồi.

Cô ta không chỉ nói những điều đó với tôi, mà còn nói với tôi Zuo làʍ t̠ìиɦ cùng phụ nữ sẽ sướиɠ như nào, tôi hỏi cô ta: “Cô đã làʍ t̠ìиɦ với nữ giới à?”

Sắc mặt của cô ta trở nên rất khó nhìn, thẹn quá hoá giận mà nói: “Mong rằng cậu tôn trọng bác sĩ của cậu.”

Tôi cười lớn: “Cô cũng biết tôn trọng sao? Vậy cô tôn trọng tôi à?”

Sau đó cô ta hướng về phía bộ đàm nói câu gì đó, tôi không nghe rõ, nhưng vài phút sau, cảm xúc của cô ta ổn định lại, tiếp tục giảng với tôi về việc làʍ t̠ìиɦ giữa nam nữ.

Cô ta thậm chí nói với tôi: “Trường học chúng ta có không ít nữ sinh, cậu có thể đi thử xem.”

Bọn họ quả thực chính là đang phạm tội.

Bị ngược đãi tinh thần một buổi trưa, buổi tối tôi lại không ăn cơm, thật sự là không ăn chút nào.

Tôi trở về ký túc xá sớm, phát hiện Tống Nguyên Tây cũng ở đó.

Chúng ta nhìn nhau một cái, anh ám chỉ tôi nằm lên giường.

Toii làm theo, anh cũng lên giường, nằm xuống giường trên.

Lát sau, có một tờ giấy dán vào tường mà rơi xuống, tôi nhanh chóng nắm chặt tờ giấy ở trong tay, làm bộ chống ngời dậy sửa sang lại giường đệm, thật ra là đang nhìn trợ giảng ở bên ngoài.

Bọn họ đi bộ qua lại, không nhìn về phía chúng tôi.

Tôi nằm xuống một lần nữa, trùm chăn, mở tờ giấy ra.

Tống Nguyên Tây hỏi chiều nay tôi thế nào, anh hỏi tôi có khỏe không?

Trong nháy mắt đó tôi rất muốn khóc.

Lúc trước mẹ mắng tôi, ba tôi đánh tôi, tôi phải nằm viện vì bị thương, lúc tôi bị mẹ tôi vứt bỏ ở nơi này cùng không muốn khóc, khi đó tôi chỉ thất vọng và phẫn nộ, nhưng hiện tại, tôi rất muốn khóc.

Tôi nắm tờ giấy ở trong lòng bàn tay, đặt ở trước ngực, khi đó tôi cảm thấy, đại khái thật sự chỉ có Tống Nguyên Tây hiểu được sự sợ hãi cùng thống khổ của tôi, chúng tôi không chỉ là đồng loại mà còn có cùng chung hoàn cảnh, chúng tôi đều bị ném vào trong biển, không thể bơi lội, không có cứu viện.

Tôi lấy ra sổ ghi chép cùng túi đυ.ng bút của từ dưới gối ra, một bên khẩn trương mà đề phòng trợ giảng bên ngoài, một bên viết mấy câu cho Tống Nguyên Tây.

Tôi gấp tờ giấy, đợi đến khi trợ giảng đi về hành lang bên kia mới trộm đưa tờ giấy lên giường trên.

Giữa trưa hôm đó tôi với Tống Nguyên Tây vẫn giao tiếp bằng cách đó cho tới khi những người khác trở về.

Anh nói với tôi ký túc xá của chúng tôi có một nam sinh tên Tưởng Lâm, ngủ ở giường số 1, nhất định phải đề phòng.

Sau khi Tống Nguyên Tây nói với tôi, tôi cố tình quan sát nam sinh kia một chút, đối phương vừa vào cửa phát hiện tôi cùng Tống Nguyên Tây đều ở đây, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn kĩ chúng tôi một lúc.

Tôi không biết lúc ấy Tống Nguyên Tây đang làm cái gì, chắc đang giả bộ ngủ, tôi thì đắp chăn, lúc Tưởng Lâm nhìn tôi, tôi đón ánh mắt hắn, liếc mắt nhìn hắn.

Cảm giác lúc đó là, rõ ràng mọi người đều gặp nạn, có một số người lại ôm ảo tưởng, lấy việc hi sinh đồng bạn làm điều kiện, đi khẩn cầu Satan cho hắn một chút ngon ngọt.

Thật ra bọn họ rất ngu ngốc, bởi vì Satan sẽ không bỏ qua bất luận người nào.

06

Satan bắt đầu hành động.

Ngày thứ tư tôi ở nơi này, áp lực đến có chút không thở nổi, nhưng buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ tôi đều cùng Tống Nguyên Tây trao đổi qua tờ giấy nhỏ lột lúc, cứ như vậy, tôi rốt cuộc cảm thấy nơi này cùng không khủng bố đến vậy, bởi vì ngoại trừ tôi, ít nhất còn có người bình thường.

Chúng tôi có quy định không thể tùy tiện chuyện phiếm cùng người đồng giới, mọi người gặp mặt lẫn nhau, lạnh nhạt giống như người xa lạ, cho dù có ở cùng kí túc xa cũng không giao lưu với nhau.

Thật ra tôi rất tò mò, mọi người vì sao không phản kháng.

Dù sao số học sinh vẫn nhiều hơn số trợ giảng, nếu học sinh cùng phản kháng, chưa chắc đã thất bại.

Tôi nói suy nghĩ của tôi cho Tống Nguyên Tây, anh trả lời lên tờ giấy: Tất cả mọi người đều sợ.

Tôi vốn muốn hỏi vì sao, nhưng chưa kịp, bởi vì giờ nghỉ trưa kết thúc.

Buối sáng mấy ngày nay tôi cùng bọn Tống Nguyên Tây bị tên họ Khổng hành hạ, buổi chiều đơn độc, mỗi ngày đều là những người khác nhau đến làm phiền tôi.

Lúc đầu là ngôn ngữ “giáo dục”, cho đến một tuần sau thì là dùng hình ảnh tẩy não, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Mấy ngày nay, mỗi ngày bọn họ đều cho tôi xem các loại ảnh chụp của phụ nữ, mặc quần áo, không mặc quần áo, đến cuối cùng, hình ảnh biến thành adult video.

Lúc đầu tôi không chịu xem, ghé vào trên bàn, hoặc là nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Khi đó, sẽ có trợ giảng đến mạnh mẽ kéo tôi tới, ép buộc tôi nhìn về phía màn hình hình chiếu.

Tôi thật sự không kì thị người khác phái, tôi chỉ là không thể sinh ra du͙© vọиɠ đối với thân thể của các cô ấy mà thôi, nhưng bọn họ buộc tôi xem, buộc tôi nghe, buộc tôi phải cương lên.

Ngày thứ ba vào tuần thứ hai, tên họ Khổng kia tiến vào, mở âm lượng AV lên mức cao nhất, nói với tôi: “Chúng tôi đã rất kiên nhẫn mà bỏ ra hơn một tuần cho cậu, nếu cậu vẫn không phối hợp trị liệu, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cưỡng ép thôi.”

Tôi nhớ tới người nam sinh gào thét vào ngày đầu tiên tới, tuyệt vọng cùng sợ hãi của hắn tạo thành một hồi gió lốc trong đầu tôi, mà tôi sắp bị cắn nuốt.

Tôi phẫn nộ muốn phản kháng, anh ta nói: “Cha mẹ cậu đã đưa cậu đến nơi này, cậu nhất định phải nghe chúng tộ nói.”

Anh ta nói cho trợ giảng, nếu đến trước bốn giờ tôi xem AV mà không thể cương lên, buổi tối tôi không thể về ký túc xá.

Tôi nghe thấy anh ta nói “phòng trừng phạt”, anh ta nói, buổi tối đưa tôi vào đó.

Tên họ Khổng đi, để lại tôi cùng trợ giảng.

Trợ giảng nói: “Nghe thấy chưa? Còn hai giờ, tự cậu xem mà làm.”

Ta nói: “Tôi không làm được.”

Lúc nói những lời này, bên tai tôi tràn ngập tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ, thanh âm kia chói tai đến tột cùng, như là quỷ khóc, như là Tử Thần hoan hô.

Ngày đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy việc tồn tại là quá sức, quá khó khăn, mà quá khứ mười tám năm của tôi so với hơn một tuần phụ trợ tại đây quả thực hạnh phúc đến giống như một hồi sân khấu kịch đã hạ màn.

Lúc tôi mồ hôi đầm đìa mà đi ra gian phòng học kia chỉ cảm thấy cả người vô lực, phần linh hồn nặng nhất đã rời khỏi tôi mà đi.

Sau khi tới nơi này, tôi đã gầy đi mười cân, mới hơn một tuần mà thôi, tôi vốn đã không mập còn gầy đi những mười cân, bởi vì cái gì cũng ăn không nổi, chỉ miễn cưỡng ăn một chút, cuối cùng cũng sẽ bị cơn ghê tởm làm nôn ra.

Tôi theo thường lệ không đi ăn cơm chiều, trở lại ký túc xá nằm ở trên giường.

Tống Nguyên Tây cũng trở về rất sớm, đây là ý dạo gần đây của chúng tôi, đều không đi ăn cơm chiều, dùng một khoảng thời gian trước khi mọi người về viết cho nhau tờ giấy.

Lúc anh trở về tôi đang ở trên giường ôm chăn phát run, đại khái anh thấy được trạng thái của tôi không ổn, đứng ở mép giường của tôi hỏi tôi đã gặp chuyện gì.

Anh mới vừa hỏi xong liền có trợ giảng lại đây, quát anh, hỏi anh đang nói cái gì.

Tống Nguyên Tây nói: “Trợ giảng, hình như cậu ấy bị bệnh.”

Trợ giảng lại gần xem tôi, dùng hắn cây gậy gỗ của hắn chọc vào bả vai tôi.

Hắn hỏi tôi: “Cậu xảy ra chuyện gì à?”

Tôi xoay người lại, đẩy cây gậy gỗ của hắn ra, tôi nói: “Không có việc gì.”

Trợ giảng không để ý tôi, lại cảnh cáo Tống Nguyên Tây không được tùy tiện nói chuyện phiếm.

Sau khi hắn đi ra ngoài, tôi cùng Tống Nguyên Tây cứ đối diện như vậy, anh vẫn là bộ dáng sạch sẽ, vóc dáng rất cao, cũng rất gầy, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt rất đậm.

Tôi tin rằng, trước khi anh tới nơi này tuyệt đối không phải như thế, tựa như trước khi tôi tới nơi đây cũng không phải dạng này.

Chúng tôi nguyên bản đều là người, hiện tại lại là người không ra người quỷ không ra quỷ.

Tôi lắc đầu với anh, ý là anh đừng lo lắng cho tôi, anh chỉ nhíu mày nhìn tôi, tôi thế nhưng không có tiền đồ mà khóc.

Tôi không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn chăn yên lặng mà nhìn anh không để nước mắt rơi, tôi không dám nói cho anh hôm nay tôi ở phòng học kia đã cương, tôi sợ anh xem thường tôi.

Nhưng thật ra, tôu thật sự không có lựa chọn nào khác, nếu tôu không làm như vậy, buổi tối hôm nay anh không thể thấy được tôi, tương lai còn có thể nhìn thấy hay không cũng rất khó nói.

Tôi càng không dám nói, tôi cương không phải người phụ nữ trong A/V kia, mà là bởi vì anh.

Lúc ấy tôi thật sự sợ hãi, tôi sợ mình sẽ bị mang tới phòng trừng phạt kia, tôi sợ mình bị gió lốc cắn nuốt đến xương cốt cũng không còn, cho nên, tôi nỗ lực ngăn lại thanh âm cùng hình ảnh bên ngoài, ảo tưởng mình làʍ t̠ìиɦ cùng Zuo. Thật ra lúc đầu không được, chỉ là về sau tôi lại thành công, mà nguyên nhân tôi thành công là, tôi nghĩ tới Tống Nguyên Tây.

Tôi lúc ấy ảo tưởng anh đang ôm tôi, vuốt ve tôi, hôn môi tôi, ảo tưởng anh nói bên tai tôi: “Không sao, đừng sợ.”

Lúc ây, tôi mới thật sự cương lên.

Tôi không dám nói cho anh.

Bởi vì chúng tôi giờ đang sinh hoạt ở trong địa ngục, sau khi anh biết, chỉ có thể khiến tử vong gần chúng tôi hơn mà thôi.