Hô Hấp

Chương 1

00

Tôi còn nhớ rõ ngày đầu tiên mà tôi nói chuyện với Tống Nguyên Tây.

Tôi nói: “Tống Nguyên Tây, dường như tôi không thể thở được nữa.”

Anh đứng ở bên cạnh tôi, chúng tôi chỉ cách nhau một nắm tay, hắn dùng giọng rất nhỏ, rất nhỏ mà nói với tôi: “Không sao, đừng sợ.”

Bạn đã từng nghe nói về trung tâm điều trị tính hướng chưa?

Tôi có nghe nói qua.

Đó là một ngục giam tường đồng vách sắt mà Satan chế tạo cho chúng tôi, kín không kẽ hở, muốn ép chúng tôi chết ngạt ở bên trong.

Cũng may, tôi vẫn còn hô hấp.

Năm ấy tôi vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, vừa mới kết thúc thi đại học, vừa mới bắt đầu hưởng thụ ba tháng nghỉ hè không gánh nặng.

Tôi vốn cho rằng cuộc sống của mình rất tốt, tựa như những người xung quanh.

Nhưng, một ngày nào đó khi tôi về đến nhà, bỗng nhận ra bầu không khí nặng nề trong nhà.

Ba mẹ tôi ngồi ở phòng khách, trên bàn trà trước mặt bọn họ để một ít tạp chí cùng cuốn sổ ghi chép của tôi.

Tôi đứng ở cửa, đột nhiên muốn chạy trốn.

Ba tôi thấy tôi trở về, tiện tay cầm lên một quyển tạp chí rồi ném về phía tôi, tôi né tránh, nhưng vài giây sau liền bị ông ấy một quyền đánh ngã trên mặt đất.

Từ nhỏ tôi chưa bị ai đánh bao giờ, ba mẹ đều cưng chiều tôi, nhưng lần này, tôi bị đánh đến rất đau cũng rất sợ.

Tôi nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng mắng, sau đó mẹ tôi đau đớn mà nói với ba tôi một câu, ba tôi dừng tay.

Tình huống hôm ấy hỗn loạn đến mức tôi không thể nghĩ nổi chuyện gì đã xảy ra trước đó, thật ra tôi còn chẳng nhớ ba tôi đánh tôi trước hay ném tạp chí về phía tôi trước.

Nhưng tôi nhớ rõ, mẹ tôi mở cuốn nhật ký của tôi ra.

Chắc lúc các bạn mười mấy tuổi cũng thích trộm viết nhật ký đúng không?

Mỗi buổi tối ở trong phòng mở đèn bàn, đặt cuốn nhật kí dưới đống sách bài tập dày nặng, viết vào cuốn nhật ký những xôn xao thời thanh xuân, bởi vì chúng tôi không còn thứ gì khác để có thể bộc lộ.

Mẹ tôi xé một tờ xuống, giơ lên trước mặt tôi.

Tôi căn bản không thấy rõ mặt trên viết nội dung gì, tay bà ấy quá run, mà tôi vừa mới bị ba tôi đánh một cú thật đau, có chút hoảng hốt.

Bà ấy hỏi tôi: “Có thật vậy không?”

Tôi nói: “Cái gì ạ?”

Sau đó ba tôi lại tát một cái trên mặt tôi, đó là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra người đàn ông này cũng có thể bạo lực đến thế.

Mẹ tôi bắt đầu đọc nhật ký của tôi ngay trước mặt tôi, trên đó viết, tôi ảo tưởng được làʍ t̠ìиɦ với ngôi sao bóng đá Zuo, đường cong cơ bắp gợi cảm của hắn, làm tôi mê muội.

Đây là lần đầu tiên nhà của chúng tôi công khai chuyện về tính hướng, không ngờ nó lại diễn ra như vậy.

Bà ấy đọc được một đoạn thì không đọc nữa, bởi vì những gì tôi viết rất thô tục.

Tôi biết những đoạn đó rất hạ lưu, nhưng nam sinh đang trong tuổi dậy thì, ai mà không có du͙© vọиɠ bí ẩn chứ.

Tôi không thấy mình sai.

Tôi nói: “Con thích nam.”

Lúc sau, tôi bị đánh phải đưa vào bệnh viện.

Tôi ở bệnh viện hai ngày, vào ngày thứ ba mẹ tôi nói: “Mẹ cùng ba con tìm cho con một trường học trong kỳ nghỉ hè, hai tháng, ngày mai đưa tin.”

Lúc ấy tôi đã nghĩ, thật tốt quá, tôi không muốn về nhà một chút nào hết.

Nhưng tôi không nghĩ tới, nơi đó còn không bằng nhà.

Thứ gọi là “Trung tâm điều trị tính hướng” có một áo khoác đẹp đẽ giả dối, ở bên ngoài treo một bảng hiệu “Trung tâm điều trị tâm lý”.

Lúc đứng ở trước cánh cửa kia, tôi hỏi mẹ tôi: “Tâm lý của con không có vấn đề, vì sao phải tới nơi này ạ?”

Bà ấy không nói lời nào, liền nhanh chân mang tôi đi vào trong.

Nơi này là chế độ ký túc, tôi bị bà ấy đưa đi, mơ hồ mà kéo vali đi vào cái viện kia.

Tôi bị lừa tới, suýt nữa là chết ở nơi này.

Khi tôi cùng Tống Nguyên Tây nói tới chuyện này, anh nói: “Một ngày trước lúc cậu đến, có một nam sinh ở cửa dùng đao đâm chết ba của cậu ta sau đó tự sát.”

Thật mỉa mai.

Ngoài cửa ghi “Trung tâm điều trị tâm lý”, nhưng lại làm “người bệnh” phát tác.

Chúng ta thường nói con người có một thứ gọi là “dự cảm”, nhưng trên thực tế, chúng ta thường không thể cảm thấy nguy hiểm tới gần.

Tựa như lúc ấy, chúng tôi đi vào tòa nhà ba tầng màu trắng, lúc đứng ở đại sảnh, tôi đã nghĩ, cứ vậy đi, điều trị tâm lý thì điều trị tâm lý, còn tốt hơn ở nhà chịu sự bạo lực từ mẹ tôi, chịu những trận đánh đập của ba tôi.

Tôi không muốn tới nơi này, nhưng càng không muốn về nhà.

Khi đó tôi còn tưởng mình đã chọn con đường có khả năng sống nhất, lại không nghĩ rằng, nó căn bản là một cái bẫy.

Tôi đã nghĩ rất nhiều lần, nếu nhân loại biết ngày mai mình sẽ chết, thì liệu có còn lựa chọn như trước hay không, tôi muốn hỏi ba mẹ tôi một câu, nếu bọn họ biết khi tôi ở đây đã phải trải qua những ngày tháng như vậy, bọn họ có hối hận vì đã đưa tôi đến hay không.

Tôi nghĩ, bọn họ đại khái sẽ cảm thấy còn chưa đủ để “điều trị” tôi.

Tóm lại, hôm đó tôi thành thật mà đi theo sau mẹ tôi làm thủ tục, sau đó bà ấy được cho biết là có thể đi rồi, hai tháng sau ngày hôm nay lại đến đón tôi, trong lúc đó, bên này không gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy không thể tới đây gặp tôi.

Mẹ tôi không hề liếc mắt nhìn tôi, chỉ nói cảm ơn với người đàn ông mặc áo sơmi đeo cà vạt, bên ngoài khoác áo blouse trắng.

Bà ấy nói: “Đứa nhỏ này giao cho anh, anh hãy giúp nó.”

Tôi bị tịch thu di động, bị tịch thu tất cả vật phẩm tư nhân, một người đưa cho tôi một cái thùng, bên trong là hai bộ quần áo giống như đồng phục học sinh, còn có một ít đồ sinh hoạt dự trữ.

Tôi nói: “Ít nhất cũng hãy cho tôi lấy qυầи ɭóŧ trong vali chứ.”

Người phát đồ cho tôi mặt không cảm xúc mà nói: “Không cần, trong đồ dự trữ có cái mới.”

Lúc đi theo hắn về ký túc xá, tôi đột nhiên cảm thấy hình như nơi này là ngục giam, mà tôi chính là tù nhân bị quản giáo, bị hạn chế.

Xế chiều hôm đó tôi đã biết, cảm giác của tôi là đúng, mỗi một người đang ở nơi này đều là tù nhân, hoặc là nói, cả tù nhân cũng không bằng.

Thời điểm đi vào ký túc xá tôi còn không biết nơi này như thế nào, thậm chí cảm thấy đây là nơi lừa đảo với cái danh “Trung tâm điều trị tâm lý”.

Tôi đi theo hắn lên lầu, đi qua một gian lại một gian ký túc xá.

Phòng ở nơi này cũng không khác ở trường học, một phòng bốn người, cũng có phòng cho riêng một người, lúc này mỗi một gian ký túc xá cũng chưa có người, nhưng cửa đều mở ra.

Người đàn ông mang theo tôi đi vào bảo về sau cứ gọi hắn là “trợ giảng Phùng”, hắn nói: “Về sau cậu ở nơi này, giường số 4.”

Tôi nhìn thoáng qua phòng số 523.

Sau khi đi vào, người trợ giảng họ Phùng này để tôi thay quần áo, mặc vào “đồng phục học sinh”, cùng hắn đi kiểm tra sức khoẻ.

Tôi không biết nơi đây còn cần kiểm tra sức khoẻ.

Nhưng tôi biết, người này không nên chọc vào, hắn giống như tên côn đồ trong những bộ phim đầu tiên ở Hồng Kông, rất hung ác, nếu hắn đi ra ngoài, sẽ không có người nào ghép hắn với hai chữ “trợ giảng”.

Hắn ở cửa chờ tôi, tôi đổi lại quần áo.

Trợ giảng Phùng mang theo tôi đi xuống lầu một, tận cùng bên trong lầu một có phòng tên “Kiểm tra sức khỏe”.

Tôi hỏi hắn, vì sao phải kiểm tra sức khoẻ, hắn liếc nhìn tôi một cái, không nói chuyện.

Kiểm tra sức khỏe cũng tốt, chiều cao cân nặng, huyết áp nhịp tim, cuối cùng kiểm tra huyết quản.

Trợ giảng Phùng nói: “Được rồi, đến cơm trưa, tôi mang cậu đến nhà ăn, đầu buổi chiều sẽ chính thức tiến vào quá trình trị liệu.”

Tôi nhìn hắn một cái, trong đầu đều là hai chữ: Trị liệu.

Nhà ăn cũng không tệ lắm, nhưng có gì đó rất kì quái.

Lúc tôi cùng trợ giảng Phùng tới, phát hiện nhà ăn chia làm mấy khu vực, có một nhóm ba người, bọn họ ngồi cùng nhau, lượng cơm trước mặt không đến một phần ba của người khác. Trợ giảng Phùng nói: “Không cần tò mò, buổi chiều cậu xem nội quy thì sẽ hiểu thôi.”

Tôi đi theo phía sau hắn múc cơm, cảm thấy chỗ nào ở đây cũng rất kì quái.

Thời điểm nghỉ trưa, trợ giảng Phùng không để tôi về ký túc xá, mà là mang theo tôi tới văn phòng của hắn.

Hắn lấy ra một quyển sách, bắt đầu đọc.

“Trần Thị, 18 tuổi, giới tính nam, bị mắc bệnh đồng tính luyến ái nghiêm trọng……”

“Chờ một chút!” Tôi ngắt lời hắn, “Tôi đúng là đồng tính luyến ái, nhưng đó không phải bệnh.”

Hắn cười cười với tôi: “Ai nói với cậu đó không phải bệnh?”

“Vốn nó cũng không phải bệnh.”

Hắn không để ý tới tôi, tiếp tục đọc: “Trầm mê ảo tưởng đối với thân thể đàn ông, từ lúc phát bệnh đến nay đã hai năm rưỡi.”

Hắn ngẩng đầu: “Hai năm rưỡi đúng không?”

Lúc nghe được hắn nói những lời này, tôi bắt đầu muốn rời khỏi đây.

“Đầu tiên, đồng tính luyến ái không phải bệnh, thế kỷ trước vào thập niên 90 nó đã bị loại bỏ ra khỏi phạm trù bệnh tật,” tôi cảm thấy mình đang phát run, “Tiếp theo, xu hướng tìиɧ ɖu͙© của tôi là vậy, tôi thích nam, thích bao lâu, cũng không liên quan đến ông.”

Trợ giảng Phùng cười, gật gật đầu: “Lúc vừa tới học sinh nào cũng nghĩ như cậu vậy.”

Trên mặt hắn là nụ cười đắc ý, tựa hồ còn có xảo trá.

Hắn nói: “Chẳng qua cũng không sao, nhiệm vụ chúng tôi chính là giúp các cậu nhận ra lỗi lầm của bản thân rồi sửa chữa, sinh bệnh không phải lỗi của các cậu, chúng tôi có thể giúp cậu.”

“Vớ vẩn.” Tôi đứng dậy muốn đi, hắn hỏi tôi muốn đi đâu.

“Không cần ông phải quan tâm.”

Tôi mở cửa đi ra ngoài, nhưng tôi phát hiện, tôi không ra được.

Mỗi cánh cửa ở nơi này đều yêu cầu phải quét thẻ, tôi không có thẻ, không thể tự do đi lại.

Trợ giảng Phùng đứng cách tôi nửa mét, khoanh tay trước ngực, khinh thường mà đánh giá tôi, phảng phất như đang nhìn đống rác.

Hắn nói: “Cậu nghĩ xem, cậu cứ như thế này sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho xã hội?”

Hắn nghiêng người sang, mở ra một con đường, nói với tôi: “Trở lại đi, chúng ta còn phải điền nốt vào tư liệu.”

Tôi bắt đầu tin tưởng, rất nhiều lúc, chúng ta phải đi con đường không phải do chính chúng ta lựa chọn.

Tôi không có cách nào rời khỏi nơi này, điều duy nhất có thể làm chính là tiếp nhận.

Khi đó tôi còn cầu nguyện, cầu nguyện hai tháng sau này của tôi không quá khó khăn, hắn nhìn tôi giống như nhìn rác rưởi, tôi nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.

Trợ giảng Phùng quăng cho tôi một tập giấy, là một ít thông tin cơ bản về tôi, bên trong có một dòng là: Tần suất phát bệnh.

Hắn đại khái là thấy tôi không hiểu rõ ý của phần này, gõ gõ cái bàn nói: “Số lần thủ da^ʍ mỗi tuần.”

Tôi khó hiểu mà nhìn hắn: “Thủ da^ʍ cũng là bệnh?”

“Thủ da^ʍ không phải bệnh, nhưng loại người như các cậu luôn muốn làm với người cùng giới, đây là bệnh.”

Tôi thấy có bệnh là hắn mới đúng.

Chúng tôi ở văn phòng của hắn cho tới chiều mới đi học, hắn mang theo tôi đến một toà nhà khác.

Lúc đi, tôi nhìn về hướng cổng lớn, còn chưa tới nửa ngày, tôi đã thấy hối hận vì lựa chọn của mình, lúc ấy tôi không nên tiến vào theo mẹ tôi.

Nghĩ đến bà ấy, tôi cảm thấy càng khó chịu.

Cha mẹ tôi đưa tôi đến nơi này, rốt cuộc bọn họ có biết đây là nơi nào không?

Tôi tiến vào nơi gọi là lớp học.

Giờ đang là mùa hè mà nơi này lại rất lạnh, vừa bước vào tôi đã cảm thấy lạnh cả người.

Hắn mang theo tôi đi vào phòng học, nói với tôi: “Đã khai giảng hai ngày, cậu cứ học theo mọi người trước đi, buổi tối sau khi tan học tôi sẽ dạy lại cho cậu chương trình học.”

Thật đúng là “Trường học trong kỳ nghỉ hè”, tôi cười lạnh trong lòng.

Vào cửa, gian phòng học này cũng không kỳ quái giống như trung tâm.

Học sinh rất ít, có thêm tôi vào cũng chưa đến mười người, mọi người đều mặc quần áo giống nhau, vẻ mặt họ đều trầm thấp, mọi người ngồi vây quanh bên nhau, phảng phất như đang mở một cuộc đàm phán.

Máy chiếu phía trước chiếu một hình ảnh, là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả nam nữ.

Tôi chỉ nhìn lướt qua đã không chịu nổi, trợ giảng Phùng chỉ một vị trí trống để tôi ngồi xuống, tôi không dám nhìn máy chiếu, cúi đầu đi qua ngồi xuống, tôi thấy trên quần áo của nam sinh bên cạnh có ghi một dãy số cùng tên, số 126 Tống Nguyên Tây.

Thầy giáo mặc áo blouse trắng thấy tôi, buông bút laser trong tay xuống, chuyển qua nói: “Bạn học mới, tự giới thiệu về mình một chút đi.”

03

Tôi, Trần Thị, người được gọi là “bạn học mới”, đứng ở nơi đó, cảm thấy mỗi người ở đây đều mắc bệnh tâm thần.

Tôi cứ đứng như vậy, không nói lời nào.

Phùng trợ giáo đi vào, đưa tư liệu trong tay hắn cho người đàn ông kia.

Người đàn ông cúi đầu nhìn: “Trần Thị, 18 tuổi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, lúc nói chuyện chỉ hận không thể cắn nát hàm răng.

“Tôi tên Trần Thị, Thị trong thị phi, 18 tuổi, thích nam sinh.”

Nói xong câu đó, tôi một lần nữa ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông đứng ở phía trước, khoé mắt thoáng nhìn nam sinh tên Tống Nguyên Tây đang nhìn tôi.

Trợ giảng Phùng cười, nói một câu gì đó với người đàn ông kia, sau đó ra khỏi “phòng học”.

Người đàn ông phía trước lật qua lật lại tư liệu về tôi, trên mặt mang theo nụ cười nhưng thoạt nhìn vô cùng ghê tởm mà nói: “Tôi họ Khổng, là bác sĩ chủ trị của các cậu, các cậu có thể gọi tôi là thầy Khổng, cũng có thể gọi tôi là bác sĩ Khổng.”

Anh ta buông tư liệu của tôi xuống, một lần nữa cầm lấy bút laser: “Có một số quy củ mà bạn học mới chưa biết, cũng không sao cả, cứ cùng mọi người nghe xong tiết này đã.”

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm tay mình, không thèm để ý đến anh ta.

Cả buổi chiều, ở trong phòng kia, ngoại trừ anh ta thao thao bất tuyệt mà giảng về sự khác nhau giữa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và sự phân công ngoài xã hội của nam nữ, không có bất luận người nào hé răng.

Tất cả mọi người giống như người câm.

Tất cả mọi người giống như là cái xác không hồn.

Bốn giờ rưỡi, anh ta tuyên bố chương trình học kết thúc, nhưng tất cả mọi người đều không thể động.

Hắn dùng bộ đàm gọi trợ giảng Phùng lại đây dẫn tôi đi, sau đó nói: “Sáng ngày mai là buổi sát hạch đầu tiên của các cậu, lúc sau sẽ phân lớp, căn cứ vào tình trạng của mỗi người mà tiến hành những cuộc trị liệu khác nhau”

Tôi căm ghét hai chữ “trị liệu” này, tôi căm ghét khi phải nói chuyện với người này, tôi căm ghét nơi này.

Khi đó tôi cảm thấy, nếu suốt hai tháng đều phải sống ở cái nơi này, không bệnh cũng sẽ sinh bệnh, chỉ sợ chưa chờ được đến khi ra ngoài tôi đã phát điên rồi.

Trợ giảng Phùng tới, hắn đứng ở cửa bảo tôi đi cùng hắn.

Lúc này, cái người họ Khổng kia tuyên bố tan học, để mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi, chờ ăn cơm tối.

Chúng tôi đi trên hành lang, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.

Thanh âm kia truyền đến từ một căn phòng cách chúng tôi không xa, là tiếng của một cậu thanh niên, đau đớn đến tột cùng.

Tôi chưa bao giờ nghe tiếng khóc nào như vậy, thống khổ lại tuyệt vọng.

Tôi đẩy trợ giảng che ở phía trước ra, chạy về hướng thanh âm kia phát ra.

Cửa gian phòng kia đóng chặt, trên cửa không có cửa sổ, tôi đứng ở cửa, bên tai là tiếng kêu của cậu thanh niên không biết trông như thế nào.

Trợ giảng Phùng nói: “Không liên quan đến cậu, đi nhanh lên.”

Hắn lướt qua tôi tiếp tục đi về phía trước, tôi lại không chịu động.

Đột nhiên, có người nhẹ nhàng vỗ tôi một cái, lúc tôi quay đầu, đối phương đã đi rồi.

Là nam sinh tên Tống Nguyên Tây.

“Trần Thị!” Trợ giảng Phùng lại gọi tôi, “Đừng tự tìm lấy rắc rối cho mình!”

Tiếng gào thét của cậu thanh niên kia cứ quẩn quanh trong đầu tôi, tôi không thể tưởng tượng bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Ngồi ở trong văn phòng của trợ giảng Phùng, tôi cúi đầu, nắm chặt tay, toàn thân phát run.

Tôi thừa nhận tôi rất sợ hãi, tôi cảm thấy có một ngày tôi cũng sẽ phải phát ra thanh âm như vậy.

“Đọc cái này trước đi.” Trợ giảng Phùng đưa cho tôi một cuốn sổ nhỏ, mặt trên viết “Nội quy của trung tâm điều trị tâm lý”.

Tôi nhìn chằm chằm nó, không muốn chạm vào nó chút nào.

“Không muốn đọc?” Trợ giảng Phùng đứng ở bên cạnh tôi, “Từ giờ trở đi, cậu có hai cuốn sổ tay phải đọc, chưa đọc xong thì không thể ăn cơm.”

Nực cười, tôi một chút cũng không hiếm lạ cơm của bọn họ.

Hắn thấy tôi bất động, lại cầm lấy quyển sổ ghi nội quy đọc cho tôi nghe: “Thứ nhất, không được rời khỏi camera theo dõi ở bên ngoài; thứ hai, trong đám bạn học đồng tính không được tán gẫu về đề tài không có ý nghĩa; thứ ba, làm bất luận việc gì cũng không được đóng cửa; thứ tư……”

Từng điều một, giống như sâu chui vào lỗ tai của tôi, sau đó bắt đầu gặm nhấm linh hồn tôi.

Tôi thấy thật nực cười cũng thật đáng thương, liền hỏi hắn: “Nơi này của các ông còn quản nhiều hơn cả ngục giam.”

Hắn cười, nói với tôi: “Ngục giam vốn là nơi tội ác sinh sôi, những người bị nhốt trong đó vốn đã phạm tội còn tiếp tục phạm sai lầm, mà quản lý ngục giam lại không cảm thấy kinh ngạc vì nó.”

Tôi biết hắn nói về cái gì, tôi đã từng nghe nói qua, rất nhiều người cùng giới ở trong ngục giam sẽ m giải quyết cho dụng vọng của nhau.

“Bọn họ ở nơi đó tâm lý đã vặn vẹo.” Trợ giảng Phùng nhìn chằm chằm tôi, “Theo tôi thấy, những người đó sau khi ra tù cũng nên được đưa tới nơi này để chữa trị.”

“Chữa trị?” Tôi hỏi, “Chữa trị cái gì?”

Hắn vỗ cuốn “Nội quy” vào mặt tôi: “Tính hướng vặn vẹo của các cậu.”

Cuốn nội quy dày cộm kia nghiêng nghiêng mà nằm ở trước mặt tôi, tôi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng rốt cuộc bùng nổ.

Tooi ném cuốn sổ kia vào mặt hắn, đối với hắn mắng: “Có bệnh là bọn ông!”

Vài phút sau tôi rốt cuộc hiểu vì sao nơi này muốn người như trợ giảng Phùng tới quản lý “Học sinh”, bởi vì hắn có thể đánh.

Tôi bị trợ giảng Phùng đè ở dưới thân, hắn gắt gao mà bóp lấy cổ tôi, mặt đỏ lên vì thẹn hoá thành giận mà nói: “Đồng tính luyến ái chính là bệnh, mày cứ ngoan ngoãn chữa bệnh, một ngày nào đó mày sẽ phải cảm ơn bọn tao.”