Vương Tử Ninh và Vương Ngũ Lan cũng không thể nán lại lâu được, họ phải về hoàng cung trước khi mặt trời lặn. Ba người trò chuyện vài ba câu chuyện rồi cũng đến lúc chào từ biệt. Thi Nguyệt Nhiên dĩ nhiên không muốn hai huynh muội này rời đi sớm như vậy, nhưng nàng cũng không thể giữ lại được.
"Nhiên tỷ, muội về đây, muội sẽ nhớ tỷ lắm"
" A Nhiên tỷ à, muội buồn chết được, nhưng mà tỷ phải sống thật hạnh phúc nhé. Muội sẽ thăm tỷ sau."
Vương Ngũ Lan cứ ôm chầm lấy Thi Nguyệt Nhiên không muốn buông mà nũng nịu, nàng chỉ cưng chiều mà xoa lưng Vương Ngũ Lan an ủi.
" Được, tỷ nhớ rồi. Muội đó, đừng có bướng với các sư huynh và hoàng thượng. Nhớ gửi lời hỏi thăm tới nãi nãi và phụ hoàng hộ tỷ nha."
Rồi nhìn qua Vương Tử Ninh, nàng chỉ biết nở nụ cười miễn cưỡng nhìn y. Sở dĩ, đối với nàng, giờ nói điều gì cũng là thừa thải. Nàng từng nghĩ, khi nàng gặp lại y, nàng vẫn sẽ như trước mà đối đãi với y. Xem ra, giờ nàng đã nhìn thấu, giữa nàng và y, vốn là chuyện không thể. Tâm tư thiếu nữ của nàng, xem như đứt gánh giữa đường.
" Tử Ninh ca ca, đợi muội chút. Muội có cái này muốn đưa cho huynh."
Thi Nguyệt Nhiên nhanh chóng về lại phòng ngủ của mình, nàng mở chiếc hộp nhỏ, lấy trong đó một sợi dây chuyền nhỏ, trong đó có một lá bùa hộ mệnh. Tay nàng lưu luyến chạm trên mặt sợi dây chuyền, lướt nhẹ nhàng qua bùa hộ mệnh. Đây là sợi dây mà Vương Tử Ninh tặng nàng lúc sinh thần nàng 15 tuổi, sau khi nàng gặp nạn đuối nước. Lúc đầu, nàng tưởng là sợi dây y mua và xin làm phép từ chùa, mãi đến sau này, nàng mới biết đó là kỷ vật của mẫu thân y. Sợi dây chuyền đó, mẫu thân y đã đưa cho y với ước nguyện nó sẽ bảo vệ cho y. Không ngờ, Vương Tử Ninh lại tặng nó cho nàng. Nàng luôn giữ nó theo bên mình, coi như là y đang bảo vệ mình. Bây giờ, cũng nên trả lại cho y rồi.
"Sợi dây chuyền này, trả lại cho huynh."
Nhìn sợi dây chuyền trên tay Thi Nguyệt Nhiên, Vương Tử Ninh ngạc nhiên. Hắn không hiểu nhìn nàng.
"Cái này là quà sinh thần ta tặng muội mà, muội cứ giữ lấy."
Thi Nguyệt Nhiên không muốn gây khó xử cả 2 bên, nàng cầm lấy tay y rồi đặt sợi dây chuyền vào trong lòng bàn tay y, gấp tay y lại và nhanh chóng rút tay mình lại. Vừa làm, nàng vừa đáp.
" Sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất lớn với huynh, huynh giữ thì vẫn hơn. Vật cũ trả về chủ cũ."
Thi Nguyệt Nhiên buồn trong lòng, sợi dây chuyền đó cũng rất có ý nghĩa với nàng, nàng đều xem nó như báu vật mà nâng niu, giữ gìn. Đối với nàng, nó như là hiện thân của Vương Tử Ninh, luôn bảo vệ cho nàng. Trả sợi dây chuyền lại cho y, tức ngầm khẳng định rằng, nàng đã chấp nhận với hiện tại, chấp nhận với thân phận Sở Vương Phi, từ bỏ sự bảo vệ của Vương Tử Ninh, từ bỏ đoạn tình cảm chôn giấu của nàng đối với y.
Vương Tử Ninh dường như cũng đã hiểu ý của Thi Nguyệt Nhiên. Hắn nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, gật đầu chào tạm biệt nàng. Hắn rất muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, cho thỏa lòng hắn nhung nhớ ngày đêm nhưng lại không thể làm cho nàng khó xử thêm. Hắn chào tạm biệt nàng, rồi dứt khoát đi không quay đầu lại nhìn nàng.
Thi Nguyệt Nhiên nhìn bóng dáng Vương Tử Ninh đi dứt khoát, lần này y không còn ngoảnh đầu lại nhìn nàng như trước đây, nàng cũng không còn là cô bé vẫy vẫy tay cười chào y như mọi lần. Nàng nhìn theo, nước mặt lặng lẽ rơi xuống, mặt buồn buồn nhìn theo y, hai tay nàng nắm lấy cào cấu như đang xé nát cõi lòng nàng. Lần này chào tạm biệt, không biết khi nào mới gặp lại. Mà gặp lại, cũng không thể như trước nữa. Ngàn lời muốn nói từ tận đáy lòng, lại không thể bày tỏ. Tình cảm từ thuở niên thiếu, giờ đành để trong lòng. Tử Ninh ca ca, tạm biệt huynh. Mong huynh mãi mãi bình an.
-----------------------------------------------------------------------------
Buổi tối canh ba......
Thi Nguyệt Nhiên ngồi chống cằm trên bàn tròn, nàng đã ngủ gục nhiều lần rồi giật mình tỉnh dậy vẫn chưa thấy Sở Tuyên Quân về. Nàng không biết y có về không, hiện tại cũng đã trễ rồi. Nàng thổi nến, cởi y phục đi ngủ. Vừa cởi xong, nàng đi đến chiếc bàn trang điểm tháo gỡ trang sức ra, đang say sưa thì nàng nhìn trên gương thấy Sở Tuyên Quân đứng phía sau đang nhìn mình. Thi Nguyệt Nhiên giật mình quay lại đằng sau, đúng là y đang đứng phía sau nàng nhưng mà lại không gây ra tiếng động. Nàng lúng túng đứng dậy.
" Vương gia, người trở về rồi sao?"
Mà Sở Tuyên Quân giống như bất động, cứ nhìn chằm chằm vào nàng, không nói lời nào. Y cứ như vậy nhìn nàng suốt, nàng không biết rốt cuộc là y muốn như nào, cũng không biết là y đang cảm thấy tức giận hay vui vẻ. Nàng lúng túng, chạy lại bàn tròn giữa phòng với ý định thắp nến cho sáng lên, nhưng chưa kịp chạy được 3 bước đã bị bàn tay to lớn của y ôm qua eo nàng giữ lại rồi kéo nàng tới thả lên giường.
"Á, Vương gia.....Người....."
Những lời Thi Nguyệt Nhiên nói, bị miệng Sở Tuyên Quân áp đảo hôn lên chặn lại, cả người y cũng nhanh chóng kìm kẹp tay nàng đang vùng vẫy thoát ra, mạnh mẽ đè lấy thân nàng bên dưới. Nụ hôn hắn cường hãn chiếm lấy miệng lưỡi nàng mà trêu đùa, cợt nhả, nàng vùng vẫy thoát ra đều bị hắn nắm lấy gáy mà cố định rồi tiếp tục. Nàng không thể chống trả, bị hắn hôn không thể thở nổi liền cắn lấy miệng y. Bị cắn đau, đương nhiên hắn buông môi nàng ra rồi nhìn nàng.
Một tay hắn nắm lấy hai tay nàng treo trên đỉnh đầu, một tay hắn đặt ở eo nàng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng thăm dò. Hắn không biết vì sao từ khi có nhận định đó, hắn luôn cảm thấy khó chịu, tức giận trong người. Khi đang bàn công việc quân trại với cấp dưới, trong đầu hắn lại luôn hiện lên hình ảnh nàng đỏ mặt, thẹn thùng nhìn Vương Tử Ninh. nghĩ đến đó tay hắn bóp mạnh lấy eo nàng làm nàng ưỡn người né tránh. Nhìn lại nàng đều luôn trốn tránh, né tranh mình với hình ảnh nàng khi ở cùng Vương Tử Ninh, hắn nhếch miệng cười khinh, không lớn không nhỏ mở miệng châm chọc.
" Sao vậy, ta không được làm như này với nàng sao?"
Thi Nguyệt Nhiên nín thở theo câu nói của Sở Tuyên Quân, vì trời tối quá nên nàng không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của y. Chỉ thấy lực đạo từ cánh tay của y nắm lấy tay mình tăng dần, bàn tay đang ở eo nàng cũng tiến dần lên phía hai bầu ngực của nàng mà di chuyển qua lại. Nàng căng thẳng, không dám làm loạn, ánh mắt ướŧ áŧ ngước nhìn theo bàn tay y. Nhìn thấy nàng dưới thân mình lại sợ hãi, Sở Tuyên Quân lại cảm thấy buồn cười. Lẽ nào, hắn đối với nàng sợ hãi sao ?
" À, là Vương Tử Ninh thì được làm như thế đúng không?"
Vừa nói dứt câu, Sở Tuyên Quân tức giận nắm lấy 1 bên bầu ngực to lớn của nàng mà bóp chặt làm Thi Nguyệt Nhiên run rẩy, mở miệng rên.