Nắm Lấy Tay Chàng

Chương 12: " Về chứ, về để dạy dỗ lại nàng."

Thi Nguyệt Nhiên còn nhớ, khi được Thái hoàng Thái hậu nhận nuôi, nàng được phong làm Quận chúa, không phải là nàng chưa từng thử giao tiếp với các Hoàng tử, Công chúa khác, chỉ là...họ không chấp nhận giao tiếp với nàng. Đến ngay cả các nha hoàn của Hoàng tử, Công chúa cũng chẳng khác là bao. Việc giao tiếp qua lại trong cung căn bản rất khó với nàng, nên từ đó nàng rất ngại ra khỏi phòng the. Trừ những lúc đi thỉnh an Thái hoàng Thái hậu, thỉnh an Hoàng Thượng hoặc những bữa tiệc trong cung không thể vắng mặt, nàng đều ở trong phòng tự đọc sách, thêu thùa một mình.

Cứ như vậy, cho đến một hôm, Thi Nguyệt Nhiên gặp Vương Tử Ninh, còn được gọi là Lục ca ca, là vị hoàng tử thứ 6 trong cung. Y rất khác với các vị Hoàng tử kia, không tỏ ra quyền thế, không cao ngạo, mà ngược lại đối với nàng rất dịu dàng, ân cần. Biết nàng vì cái chết của thân phụ mẫu bị ám sát, phủ nàng bị cháy mà trở nên sợ hãi, đề phòng, y luôn tìm chủ đề nói chuyện tránh liên quan. Thậm chí, y tìm mua trang sức tặng nàng, mua truyện cười để nàng đọc cho bớt nhàm chán, tìm thầy dạy thêu thùa khi biết nàng muốn học. Mỗi lần khi được ra ngoài cung, y đều sẽ mua kẹo hồ lô về cho nàng vì biết nàng thích ăn. Biết nàng không dám biểu lộ ý muốn, sở thích của mình nên y luôn đứng ở đằng sau nàng nói thay lòng nàng nhưng không lấy danh nghĩa của nàng mà của y. Những năm tháng trong cung, vì có y bảo vệ, chở che mà nàng trưởng thành trong bình yên. Điều đó cũng đồng nghĩa, Vương Tử Ninh chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng.

Thái hoàng Thái hậu từng nói với nàng khi còn nhỏ, đợi đến khi nàng trưởng thành, sẽ tìm một phu quân tốt để gả nàng. Đương nhiên, nãi nãi cũng nói với nàng, nếu nàng có cảm tình với chàng trai nào thì nói với người, người sẽ xin Hoàng Thượng ban hôn rồi sẽ gả nàng nếu đó là người chắc chắn làm Thái hoàng Thái hậu yên tâm. Khi nghe nãi nãi nói điều đó, nàng thầm nghĩ, đợi qua sinh thần tuổi 18 của mình vài ngày, nàng sẽ đề xuất với người về việc ban hôn cho nàng và Vương Tử Ninh. Đối với tâm tư lúc đó của nàng, chỉ xuất phát từ tình cảm nàng dành cho y, còn việc y có tình cảm với nàng hay Hoàng thượng đồng ý hay không thì nàng chưa từng nghĩ tới.

Tâm tư trong lòng này của nàng, chưa từng nói cho ai biết. Vốn dĩ chưa kịp đề xuất ước nguyện gả đi của nàng với Thái hoàng Thái hậu, nàng đã bị Sở Tuyên Quân lấy đi sự trong trắng của thiếu nữ. Vài ngày sau đó, Sở Tuyên Quân nhất quyết xin Hoàng Thương ban hôn gả nàng cho hắn. Sự việc này, làm đánh tan ý định xin ban hôn và nàng đành phải gả cho Sở Tuyên Quân. Thật may mắn, nếu không, hiện tại xem ra sẽ rất khó xử....

Việc Vương Tử Ninh đối với nàng là tâm tư gì, nhiều lúc nàng không rõ. Là người trong lòng y hay đơn thuần chỉ là người muội muội, nàng không biết. Dù y có nàng hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa đối với hiện tại. Nàng đã gả cho Sở Tuyên Quân, trở thành Sở Vương Phi, theo vai vế phải gọi Vương Tử Ninh là cháu. Thật trớ trêu! Tình cảm này của nàng, đành phải chôn sâu với đáy lòng. Không ai biết cũng tốt, đỡ phải phiền lòng hai bên.

"Trở thành Sở Vương phi cũng rất tốt...." nàng thầm nghĩ. Dù cho ban đầu nàng không can tâm gả cho Sở Tuyên Quân, nhưng ở trong phủ trên dưới nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong cung, trừ những lúc đối diện với gương mặt sắt đá của Sở Tuyên Quân.

"Hai người đang bàn chuyện gì mà im lặng thế?" Giọng trầm ấm, khàn khàn cất lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Thi Nguyệt Nhiên, nàng giật mình nhìn ra phía phát ra âm thanh, thấy Sở Tuyên Quân đã đứng ngay phía cửa, nhìn nàng với ánh mắt thăm dò. Hai tay hắn chắp đằng sau, ánh mắt sắc bén nhìn nàng rồi nhìn qua Vương Tử Ninh, đi chậm chậm tới chiếc bàn đứng bên cạnh vị trí của Thi Nguyệt Nhiên, " Lâu ngày không gặp, ôn lại chuyện xưa sao?"

Thi Nguyệt Nhiên lúng túng nhanh chóng đứng dậy, hai tay nàng nắm chặt cào bấu, nàng không hiểu câu hỏi Sở Tuyên Quân hỏi có ý nghĩa gì, nàng ấp úng: " Không có gì, thϊếp với Lục ca ca chỉ hỏi thăm vài chuyện thôi."

"Vậy nàng với Tử Ninh cứ tiếp tục trò chuyện đi. Ta phải ra ngoài doanh trại, có tin tình báo gấp." Dứt lời, Sở Tuyên Quân bước đi, được 2 bước thì gấu áo của hắn bị nàng ngăn chặn. Là nàng giữ lại.

Thi Nguyệt Nhiên không biết tại sao mình lại gấp gáp giữ tay y, khi Sở Tuyên Quân quay lại khó hiểu nhìn nàng, nàng vội vàng bỏ ra, chớp mắt không dám nhìn hắn, trong đó có chút sợ hãi: " Tối nay, Vương gia có về phủ không?"

Sở Tuyên Quân nhếch miệng nhìn nàng với vẻ mặt như che giấu, rồi nhìn sang Vương Tử Ninh vẫn đang nhìn dáng vẻ của Thi Nguyệt Nhiên. Hừ, là sao nữa đây ? Nàng hỏi là có ý gì ? Không muốn hắn về, để 2 người họ tiếp tục hàn huyên, tâm sự, nối lại chuyện tình dang dở sao ? Là hắn đang làm phiền không gian riêng tư của 2 người họ rồi.

Từ lúc Vương Ngũ Lan chạy ra khỏi sảnh phủ, hắn để nhìn thấy và đứng bên phía hành lang nhìn vô trong sảnh phủ thấy Thi Nguyệt Nhiên và Vương Tử Ninh, dù hắn không nghe cuộc đối thoại được giữa nàng với Vương Tử Ninh, nhưng thái độ của 2 người này, tình chàng ý thϊếp, giống đôi phu thê. Ánh mắt của Thi Nguyệt Nhiên đôi lúc lén nhìn Vương Tử Ninh, và ngược lại Vương Tử Ninh nhìn nàng với ánh mắt, theo hắn thấy, không chỉ đơn thuần là người ca ca đối với muội muội của mình. Hai người họ có tình cảm với nhau. Đây là điều chắc chắn. Không biết vì sao, khi Sở Tuyên Quân có nhận định này, hắn cảm thấy Vương Tử Ninh rất chướng mắt.

Che giấu cảm xúc tức giận trong lòng, Sở Tuyên Quân một bước đi thẳng ra khỏi sảnh phủ, vẫn kịp để lại một câu: " Về chứ, về để dạy dỗ lại nàng."

???

Thi Nguyệt Nhiên nghe xong liền đỏ mặt, hắn nói dạy dỗ lại nàng, không lẽ nàng lại làm sai điều gì chăng ?