[Chuyển sinh hoàn tất]
Thức giấc bởi giọng nói của hệ thống. Những tia năng rọi qua tấmm rèn cửa làm lộ ra căn phòng khách bừa bộn.
Khắp nơi trên ghế ngồn ngang quần áo, bàn làm việc thì bừa bộn, vô tổ chức.
Một khung cảnh hoài niệm đâu đó vẫn còn thoáng lưu lại trong ký ức đã qua của anh.
Anh tỉnh dậy trong sự quay cuống, đầu đau như thế hôm qua anh đã uống say bí ti.
"Ugh."
Theo thói quen, anh liền chộp lấy chiếc điện thoại đặt sát bên gối để tìm hiểu sự tình.
Nhưng thứ anh đang cầm trên tay lại là một chiếc điện thoại cũ đã từng được anh sử dụng rất lâu về trước.
Một cảm giác bất an bất chợt ùa đến khiến anh ngay lập tức kiểm tra ngày giờ.
"Gì chứ?"
Ắt hắn đã có một sự nhầm lẫn nào đó, anh nghĩ.
Ngày giờ được hiển thị trên chiếc điện thoại lại là của 15 năm về trước. Anh ôm lấy đầu mình và cau mày.
Chắc hẳn anh đã chết trước khi nhiệm vụ cuối cùng bắt đầu.
Nhưng cái cảm giác bị đâm xuyên bởi tên kiểm sĩ ấy vẫn còn lưu lại một cách sống động trong từng tế bào
của anh.
"Mình đã được tái sinh rồi sao?"
Âm thanh thông báo của chiếc điện thoại vang lên.
Anh vội vã chạy vào nhà vệ sinh, bật tất cả đèn lên, vội vã nhìn bản thân phản chiếu qua tấm gương.
"Thật điên rồ... Cái quái gì đang xảy ra thế này?"
Trong gương, vẫn là anh, nhưng với một diện mạo trẻ trung hơn.
So về mặt thời gian thì có lẽ anh đang ở tuổi 26. Vòi nước lạnh được bật lên, anh rửa mặt.
Để làm dịu đi sự loạn nhịp của trái tim, anh đã gắng hít một hơi thật sâu.
Anh vẫn cảm giác được sự đau đớn khi tự tay véo đùi mình.
"Đây không phải là giấc mơ sao? Thật ư?"
Anh không tài nào tin được. Nhưng thứ cảm giác này rất chân thực.
Anh thực sự đã ngược dòng và trở về quá khứ.
Để trấn áp lại những dòng suy nghĩ rối ren trong đầu anh lúc này, anh cần phải thật bình tĩnh.
"Nhưng bằng cách nào chứ?"
Câu hỏi kiên quyết đầu tiên được đặt ra là làm thế nào mà anh lại có thể trở về quá khứ?
Đó là điều mà bạn thường hay thấy trong các bộ phim, còn được biết đến với cái tên “du hành thời gian" hay
“xuyên không".
Nhưng tại sao nó lại xảy đến với mình kia chứ ?
Anh bình tĩnh cố nhớ lại những mảng ký ức vụn vỡ trong tâm trí.
"Được rồi. Họ đã nói đó là một nhiệm vụ đặc biệt".
Ngay trước khi chết, anh chợt nhớ lại giọng nói của hệ thống. Rõ ràng, nhiệm vụ đặc biệt của gã thợ săn Seo-
Jun Lee sắp bắt đầu.
Nhưng có lẽ tại thời điểm này, anh vẫn chưa là một thợ săn.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh đã quyết định mở cửa số nhiệm vụ.
Hãy ngăn chặn năm điều bất hạnh của Seol-ah Lee. (0/5)
Anh ngước nhìn về phía khoảng không mờ ảo nơi cửa sổ.
Truy lùng: là loại nhiệm vụ mà hệ thống giao cho thợ săn.
Khi hoàn thành, nó sẽ thưởng cho thợ săn những chiến lợi phẩm phẩm giá trị, chúng giống như các nhiệm vụ mà Thợ săn có bổn phận phải làm.
Anh cũng đã thực hiện vô số nhiệm vụ với tư cách là một thợ săn trong suốt 10 năm qua.
Tuy nhiên, anh chưa từng nghe đến nhiệm vụ nào được dán mác là "đặc biệt" cả .
"Năm điều bất hạnh?"
Tiếc thay, anh không biết năm điều bất hạnh này là gì. Như Seol-ah đã nói, anh có thể không là gì với cô ấy.
Chỉ có một phỏng đoán duy nhất.
"Eun-hye."
Đó là cái chết của mẹ Seol-ah, Yoo Eun-hye.
Anh kiểm tra ngày giờ một lần nữa. Anh vẫn còn nhớ như in ngày mất của cô.
Đó chính xác là cùng một ngày với thảm họa.
"Lần này, mình sẽ có thể ngăn chặn nó."
Hành vi sai trái của Seol-ah và cái chết của mẹ cô.
Anh giờ đây đã có thể thay đổi những thứ mà anh hối tiếc. Thời gian trôi qua như một tia chớp. Eun-hye chết, và anh phải một tay nuôi nấng Seol-ah.
"Không, thành thật mà nói, mình thậm chí không thể nói rằng mình đã nuôi dạy con bé."
Nếu anh là một thợ săn tử tế, anh đã có thêm thu nhập và thời gian, nhưng thực tế thì không như vậy.
Dấn thân vào con đường của thợ săn khá muộn, anh còn thậm chí hiếm khi về nhà đúng giờ.
Bởi anh đã mắc một khoản nợ rất lớn sau khi ký nhầm hợp đồng với một hiệp hội mà anh đã quen biết bấy lâu.
Anh nghĩ rằng anh đã cố gắng hết sức để không dạy hư Seol-ah.
Nhưng để rồi nhìn lại chỉ toàn là sự thờ ơ, vô cảm.
Anh là người đã bỏ bê Seol-ah hết lý do này đến hết lý do khác.
"Đúng như Seol-ah đã nói, con chẳng là gì cả."
Anh đã hối hận.
Một cuộc sống địa ngục sống với số nợ bạc tỉ.
Cho đến giây phút cuối cùng, anh chẳng còn ai ở bên.
"Mày thậm chí không biết Seol-ah đã trải qua bất hạnh như thế nào. Seo-jun Lee, mày thật khốn nạn."
Tất cả là lỗi của anh.
Thế nên anh không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này. Lần này, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Ding Dong
Tiếng chuông cửa chợt reo lên.
"À, hôm nay là ngày..."
Anh nhớ lại lần đầu tiên Eun-hye đến và dắt tay Seol-ah.
Chính anh đã nói lời chia tay với Eun Hye 6 về năm trước, tức khi anh 20 tuổi.
Eun-hye đến mà không hề liên lạc trước, giới thiệu với anh rằng chính Seol-ah là con gái ruột của anh. Trong giây phút ấy, anh không tài nào giấu được sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt mình.
Chuyến thăm đột ngột của người yêu cũ cùng với đứa con gái của mình đã khiến anh vô cùng xấu hổ.
"Khi ấy mình đã đùng đùng đùng nổi trận lôi đình mà quát tháo, yêu cầu Seol-ah phải xét nghiệm huyết thống ."
Nhìn lại, dường như anh đã làm điều gì đó không nên trước mặt đứa trẻ.
Anh đã yêu cầu xác nhận quan hệ cha con, và thậm chí còn cho rằng đó là con của thằng khác.
Tuy nhiên, kết quả xác nghiệm DNA đã cho ra kết luận rằng đó thực sự là con của anh.
Việc có một đứa con đột ngột như vậy khiến anh không dễ gì chấp nhận.
“Mình thật là một tên rẻ rách.”
Một tiếng cười tràn ngập sự thất vọng vang lên.
Dẫu cho anh có bối rối đến đâu, Eun Hye và Seol-ah vẫn rất sợ hãi.
Eun-hye, người đã từ bỏ tất cả niềm tự tôn của chính bản thân mình mà yêu cầu giúp từ người này đến người khác, đã phải trải qua biết bao sự dèm pha, miệt thị của người đời.
Anh thậm chí không thể tưởng tượng được Seol-ah phải chịu biết bao nhiêu tổn thương khi cô còn nhỏ.
Đó là một thứ không thể chữa lành..., vì vậy anh nên chấp nhận nó.
"Ai đó"
"Mở cửa nào."
Giọng nói của Eun-hye vang lên từ sau cánh cửa.
Những cảm xúc dồn nén bấy lâu trong anh giờ đây như trào dâng, bởi không biết từ bao lâu anh đã không còn được nghe thấy giọng nói ấy.
Cố gắng kiểm chế cảm xúc của bản thân, anh hỏi lại bằng một giọng bình tĩnh và nhanh chóng chỉnh trang lại mái tóc rối bù của mình.
"Ai đó?"
"Là em đây, Yoo Eun Hye".
Sau khi do dự hồi lâu, anh quyết định nắm lấy tay nắm cửa.
Anh dừng lại một lúc, và mở cửa.
Yoo Eun Hye đã ở đó.
"Xin chào. Seo-jun."
"Đó là Eun-hye."
Anh không thể theo kịp.
Anh có cảm tưởng như có thứ gì đó vừa chặn lấy cổ anh, khiến anh không nói thành lời.
Trước mặt anh lúc này là một người phụ nữ với như chết lặng.
Một lần nữa, anh có cảm giác như thể anh đã thực sự sống lại. Miệng anh mím chặt, và Eun-hye nhìn xuống.
Có một đứa trẻ đang nắm tay của cô ấy.
"Seol-ah, chào cha đi con."
"...... Con ch.. chào cha ạ?"
Seol-ah cúi đầu trước anh. Đôi mắt long lanh tràn ngập sự tò mò ngước nhìn về phía anh.
Cho đến tận giây phút ấy, anh vẫn tự mình lẩm bẩm như một kẻ ngốc. Thấy anh trong bộ dạng như vậy, cô Eun Hye thận trọng nói:
"Em biết nó thật xấu hổ và khó để chấp nhận".
"Uh, uhm."
"Đứa bé này, Seol-ah, thật sự là con gái của chúng ta Seo-jun à."
Anh không thể trả lời, vì vậy anh ngồi xổm trước mặt Seol-ah. Ở tầm mắt, anh có thể nhìn thấy con gái mình, cô con gái xinh đẹp nhất trần.
Cô mang trên mình nước da trắng nõn hệt như mẹ cô vậy, đôi mắt trong veo cùng với đôi môi nhỏ chúm chím ửng hồng.
Ngay cả đôi má trông trắng nõn, mềm mại như bánh gạo cũng khiến bạn muốn nựng chúng. Nhưng tại sao họ lại không chạm mặt nhau chứ?
Mắt của Seol-ah xoe tròn trong sự lúng túng. Sự im lặng dần hạ xuống.
Anh gãi đầu.
"Những đứa trẻ ngày nay dường như không biết điều này."
"Seo-jun, anh...".
"Vào đi. Em tính sẽ đứng và nói chuyện ở đây trong bao lâu? Chân anh đang bị đau đấy".
Eun Hye cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô nhìn anh với ánh mắt ngập tràn sự bối rối.
Anh quỳ một gối xuống và đưa tay ra một cách lịch thiệp như một chàng hiệp sĩ.
"Tôi rất vui lòng khi được phục vụ nàng, thưa công chúa".
"...... Vâng!"
Seol-ah mỉm cười rạng rỡ và đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay anh.
* * *
"Anh đã...thay đổi".
"Sao? Gì cơ chứ?"
Yoo Eun Hye nhìn Seo Joon Lee với vẻ mặt bối rối. Ngay khi họ bước vào căn phòng, ngôi nhà bừa bộn đã được anh ngay lập tức dọn dẹp lại .
Anh dần trở nên thân thiết với Seol-ah hơn qua việc chơi đùa cùng với con bé, và bây giờ thì họ đang xem phim hoạt hình cùng với nhau.
Nhân lúc Seol-ah đang tập trung vào bộ phim hoạt hình trên chiếc điện thoại thì Seo-jun Lee đã thận trọng đi vào nhà bếp.
Sau một hồi lục lọi trong ngăn kéo, anh đã khéo léo rút ra một loại trà được thiết kế như một món quà và lấy nó ra.
Đó là một cảnh tượng mà cô không tài nào tưởng tượng được.
"Có vẻ như chỉ mới hôm qua anh vẫn còn là một đứa trẻ."
"Sau sáu năm, mọi người đều thay đổi."
Ngồi đối diện với Yoo Eun Hye, Seo Jun nhấp một ngụm trà. Từ khi nào mà Seo-jun Lee, người thường chỉ uống cà phê ngọt, lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Yoo Eun Hye chợt cảm thấy lạ lẫm, cô lắc đầu.
"Vậy, Seol-ah là con gái tôi?"
"Vâng. Dù điều đó hơi khó tin".
"Không, tôi tin."
Eun-hye đang mò mẫm một thứ gì đó trong túi bỗng ngừng lại.
Cô ấy đã nghĩ anh ấy sẽ yêu cầu giấy kiểm tra quan hệ huyết thống nhưng cô đã thực sự xấu hổ khi thấy anh ta ngoan ngoãn chấp nhận nó.
Seo-jun Lee nhìn chằm chằm vào Yoo Eun-hye.
"Tại sao em lại giấu nó?"
"...... Chúng ta đã có một kết thúc không tốt đẹp".
Cũng như hầu hết những cặp đôi đã chia tay khác, kết thúc của Seo-Jun Lee và You Eun-Hye không mấy tốt đẹp.
Seo-jun đã nhập ngũ như một sự trốn chạy khỏi thực tại và chỉ không lâu sau đó Yoo Eun-hye phát hiện ra cô có thai.
"Lúc đầu, em muốn tự mình nuôi dạy con bé. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra không thuận lợi như em đã nghĩ".
“Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có một tai nạn. Ngôi nhà bị sập... và giờ đây em không còn nơi nào để đi."
Seo-jun gật gù.
Yoo Eun Hye nói một cách cẩn thận và thận trọng.
"Em sẽ không đòi hỏi anh phải chịu trách nhiệm. Dù sao việc sinh con bé ra là sự lựa chọn của em."
"Vậy thì?"
“Xin hãy cho mẹ con em ở lại một thời gian. Anh không thể để cho một đứa trẻ ngủ lại tại một nhà nghỉ được."
Yoo Eun Hye không có cha mẹ, cũng không có họ hàng để dựa dẫm.
Vì vậy, cô đã đi tìm Seo-jun Lee trong suốt mấy năm, đó là hy vọng duy nhất của cô. Là cha của một đứa trẻ, cô hy vọng rằng anh sẽ không quá khắc nghiệt với họ.
Tuy nhiên, Eun Hye nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản, cô thở dài.
Dẫu cho Seo-jun Lee có nói những lời khó nghe, cô ấy cũng sẽ chỉ lắng nghe và nhẫn nhịn, mong cho Seol-ah có một cuộc sống thật tốt.
"Được thôi. Em có thể ở lại đây".
"Gì cơ?"
"Ngôi nhà không rộng rãi lắm, nhưng nếu anh sắp xếp lại những thứ lặt vặt, có lẽ sẽ dư thêm một ít chỗ."
Mặc kệ mọi thứ, Seo-jun không hề nghi ngờ cũng không từ chối.
Như thể đó là một chuyện quá đỗi thường tình, anh chấp nhận nó và tiếp nhận Yoo Eun Hye và Seol-ah vào sống chung với mình.
Khi nhìn thấy Seo Joon Lee trong bộ dạng này, một sự hoang mang tròa dâng trong lòng cô.
"Còn những thùng đồ kia thì sao?"
"Thùng đồ? À, nó đang ở bên ngoài."
"Chờ đã, anh sẽ mang nó vào."
Seo-jun đặt cốc xuống và đứng dậy. Khi anh đi đến cửa trước, anh thấy Seol-ah đang chăm chú xem một chương trình truyền hình nào đó.
"Seol-ah, con có vui không?"
"Dạ có!"
"Nếu con xem quá nhiều, đôi mắt con sẽ bị hư đấy. Con chỉ cần xem cái đó thôi sao?"
"...... Con muốn xem nhiều hơn nữa ạ".
"Thay vào đó, lát nữa hãy cùng chơi với bố và mẹ nhé."
"Dạ!"
Trước sự dễ thương của Seol-ah, Seo-jun Lee xoa nhẹ đầu con bé rồi đi ra ngoài.
Sau đó, anh kéo chiếc thùng đồ đang được đặt bên hiên cửa vào trong nhà.
Ngồi đối diện Yoo Eun-hye một lần nữa, Seo-jun nhìn Seol-ah một lúc. Đôi mắt tràn đầy tình cảm.
"Con bé xinh quá. Có phải vì con bé giống em không?"
"...... Sao chứ?"
"Anh nghĩ con bé xinh đẹp vì nó trông giống em đấy"
Seo-jun Lee nhìn chằm chằm vào Seol-ah và tiếp tục nói một cách điềm tĩnh.
Cuối cùng, sự hoang mang của Yoo Eun Hye đã lên đến đỉnh điểm.
"Anh là ai?"
Seo-jun Lee mà cô biết không phải là một người đàn ông hay thể hiện tình cảm theo cách này.
Anh ta là một kẻ gây rối, và từ “chưa trưởng thành” phù hợp với anh ta. Nhưng bằng một cách nào đó, Seo-jun Lee này lại trông rất hiền lành.
Ngay cả trong những từ thốt ra từ chính miệng anh trông rất đỗi tự nhiên và cô vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành từ chúng.
Yoo Eun Hye uống một ngụm trà để làm dịu đi trái tim mình.
“Eun-hye.”
"Chúng ta hãy kết hôn đi."
*Khụ khụ.
Yoo Eun-hye phụt hết ngụm trà trong miệng mình.